Đêm trắng đêm buồn chuyện mình
Từ khi mang nghiệp lính
Chân đã đi qua miền xa lạ mặt
Ta tìm vui đời sương gió
Nên bỏ lại sau lưng người bạn tình đêm xõa tóc mong ai?
Viết lời: Hào Lê
Mặc áo lính mấy năm ân tình mới hiểu chuyện nhà binh
Ta thương nhau những người chung mầu áo, chấp nhận sự gian lao
Có lần vui lúc buồn đời mình ngàn hướng
Phiêu bạt như cánh diều mà ta mến thương nhiều.
Viết lời: Hào Lê
Đại dịch COVID gây bao điều khổ đau
Con mất mẹ cha, vợ xa chồng
Bầu ơi thương lấy bí không
Bao năm bên nhau đầm ấm
Bây giờ nuốt lệ lặng
Đêm nay ngồi viết thư tình
Gửi người em gái quê mình chốn xa xôi
Hành trình của anh với tôi
Ghi đầy trang giấy vẫn chưa hết lời
Làm sao cô em hiểu nỗi lòng thương nhớ em ơi.
Viết lời: Hoàng Hồng Quân
Ngồi nhìn con thơ anh nghe lòng nhói tựa kim châm
Chẳng hiểu vì sao em ra đi dứt nghĩa vợ chồng
Mình mặn nồng bao năm anh đây nào có lỗi chi đâu
Sớm chiều vất vả nhọc nhằn lo cho mình cuộc sống no đầy.
Có những nỗi buồn không được quyền đặt tên
Có những niềm đau không thốt được thành lời
Phận đời lô tô lênh đênh đời mưa nắng
Phận người lô tô lấy phấn son che nỗi buồn
Đêm đã khuya rồi, sao em còn thao thức?
Có phải em buồn vì mai cách biệt nhau
Anh ra đi mang theo từng kỷ niệm
Em ở lại ngồi ôm nỗi chờ mong.