Phận Làm Dâu

Nhớ thương thật nhiều quê chồng biết bao nước mắt.
Xót thương mẹ già, quê nghèo mỏi mắt trong con
Phải chăng số phận, bao đời làm dâu luôn khổ
Giấc ngủ nào yên, nửa đêm phải lo việc nhà

Đời Bạc Lắm Người Ơi

Đời bạc lắm người ơi, muôn điều oan trái rất nhiều trong kiếp người
Đời bạc lắm người ơi, chuyện nhân gian kiếp người muôn vạn cảnh
Lắm điều thương sầu, ôi trần gian bể khổ

Dòng Thư Không Hồi Âm

Khi cánh thư xa vừa đến tiền đồn thì tầm đạn đang lúc cũng ngang qua
Anh đưa tay ôm cả hai lời lời ngọt ngào em viết cho anh
Còn lời chua cay vùi sâu trong lồng ngực
Ôi tiếng súng cuối cùng và dòng thư em.

Đức Hóa Quê Mình

Theo nhau về trên nẻo đường quê ta
Ruộng đồng đơm hoa, sông nghiêng mình ôm lèn đá già
Rồi ngược xuôi những con tàu ngược xuôi
Những con đường thay áo băng băng qua những đồi cao cao

Chỉ Còn Em Cô Đơn

Xin giã từ những ngày xưa yêu dấu
Em không buồn dẫu đời nhiều bể dâu
Dù mình còn lắm thương đau nên bao năm mắt sầu
Thương cho mối tình đầu nằm mà rơi nước mắt suốt canh thâu.

Trả Lại Ước Hẹn Xưa

Trả lại cho anh câu ước hẹn ngày xưa
Trả lại cho anh công viên vắng chiều mưa
Những con đường xưa từng đưa đón nhau về
Đôi tim đã hẹn thề trọn đời mình bên nhau
Mà giờ xa cách rồi xin trả lại cho anh.