Bỏ lại nơi trường xưa biết bao nhiêu kỷ niệm
Bỏ lại nơi trường xưa mối tình thời áo trắng
Mai khoác áo chinh y như bao lớp trai hùng
Đời tôi vẫy vùng trên khắp nẻo quê hương.
Mượn khúc pháp âm, tôi hát bài ca dâng tặng cho đời
Lời ca không hay âm điệu như lạc phím
Nhưng là tiếng lòng là tiếng hát con tim
Xin gửi cho người và xin gửi cho đời
Một chút ân tình mang hai chữ tạ ơn
Em nói em thương tôi mà sao em lừa dối
Em nói yêu tôi rồi để rồi em bước bên ai
Em đành dẫm nát tim tôi để tôi ôm khóc nỗi sầu
Cuộc tình ta đã chia hai lệ buồn tôi khóc từng đêm
Em nói yêu tôi rồi sao em đành phụ tình tôi.
Ngoài trời thu mưa giăng trong ánh mắt lệ sầu
Chiều về nghe trống vắng cõi lòng thấy chơi vơi
Ôm thương nhớ âm thầm tuyết vẫn rơi rơi.
Đêm qua con về, về thăm mẹ sau nhiều năm chinh chiến
Viên đạn đồng đen xuyên qua màng óc giết con mẹ chết rồi
Mẹ ơi! Con mẹ chết rồi không về được nữa mẹ ơi!
Mà con chỉ về bằng tấm thẻ bài, chỉ về bằng lá quốc kỳ tổ quốc ghi ơn
Ngồi xuống đây anh ta cùng nhau trút cạn tâm tình
Mười mấy năm qua mới có được giây phút hôm nay
Ngày mình chia tay, nơi sân trường yêu mến
Bao nhiêu kỷ niệm thời học sinh.
Đường về nhà em có giàn hoa
thiên lý buồn đứng chờ ai trong niềm nhớ
Những ngày nên thơ chuyện vui buồn hai đứa
bên giàn thiên lý mơ mộng
Chuyện tình đôi tim tím chứng cho một tình yêu biết bao nhiêu kỷ niệm
Ngày xưa mới quen nhau kết đôi tim tâm đầu nguyện cầu cho đến mai sau
Ai có ngờ đâu tim còn nguyên màu sắc mà anh nỡ thay lòng.
Có những đêm buồn anh ngồi nghe thương nhớ đầy vơi
Nhấm môi ly rượu đắng trách sao đời riêng mình vẫn lẻ bóng đơn côi
Yêu ai cũng vậy thôi cũng chót lưỡi đầu môi
Cô đơn một mình ngồi bên song cửa trông bóng ai ngoài mưa.
Anh viết nhạc làm gì mà đời luôn chê chán
Anh viết nhạc làm gì mà người chẳng muốn nghe
Anh viết nhạc vì ai, hay vì công hầu khanh tướng
Hay vì để khoe khoang, rồi cho mình là nhạc sĩ.