Ngày ta quen nhau trên lối nhỏ chung đường về
Con đê thân quen trong gió lùa thơm hương lúa
Nặng oằn đôi vai em gánh về giữa mùa gặt
Đôi má em hồng khi anh bước lại làm quen
Những hạt mưa rớt đầy vừa tan ra vỡ nát
Cho bóng tối chập chùng phủ kín cả nơi lặng im
Mịt mùng phía xa, ảo giác mơ hồ
Con phố tiêu điều để mưa rơi tiếng buồn hiu
Anh gom hết thư tình trả lại cho em những ngày tháng êm đềm
Trang thư mực xanh còn nguyên nét chữ
Từng câu ấm nồng bao chuyện lòng anh viết cho em.
Mình ngồi cùng nhau trên gác khuya, tình tan anh với tôi
Tiếng mưa rơi hiu quạnh trong xóm nghèo
Cọt kẹt lời ru bên chiếc nôi, lời than anh xích lô
Ước mong sao cơn giông trời bình yên
Mùa sầu riêng năm trước, anh xuôi bước miền Tây, về đây thăm bạn hiền
Bên bờ sông Tiền, tình cờ gặp em, người con gái bán sầu riêng
Em mời anh mua giúp, trái cây vườn nhà em
Sầu riêng chín rụng, cơm vàng hạt lép, thơm ngọt lắm anh ơi.
Trời đổ mưa bên quán cóc thân quen
Vắng bóng người đi khi phố thị lên đèn
Còn lại mình tôi bên ly cà phê đen
Đâu đây ai hát một giọng hát u buồn
Bài ca nghe sầu muộn làm lòng tôi mãi luôn
Nhớ về kỷ niệm một thời sao lãng quên.
Ai nói sẽ thương tôi, yêu tôi đến muôn đời và không dối gian một lời
Tại vì tôi ngu tôi dại khờ nên mới tin
Biết bao câu cười khinh tôi giả vờ như không thấy vì tôi quá yêu anh
Ngày xưa chúng mình, cùng ở chung nơi xóm đạo
Một câu nói yêu thương còn e ấp giữ trong tim
Mối tình thật đẹp trao nhau từng ánh mắt
Thân nguyện mộng lành mình quỳ dưới chúa ngôi hai.
Sau lần hành quân anh lại về phố nhỏ thăm em
Con đường Duy Tân vẫn hàng cây rợp bóng mát
Nhớ năm xưa anh đàn em hát bài hát tương phùng
Nhưng rồi anh lại xa em nghìn trùng
Thân trai thề nung chí vì non nước anh đi.
Mình cùng đam mê cùng chung hướng đi
Mang danh đời nghệ sĩ buồn vui lắm khi
Ai thấu hiểu được gì nhiều mơ ước nên sao khỏi muộn phiền
Cơm áo gạo tiền nên đời còn lắm chua cay.