Tôi không có cha từ lúc vừa mới lọt lòng
Tôi cũng không mẹ từ thuở còn ở trong nôi
Đời tôi khôn lớn trong mồ côi
Chẳng ai thương xót đâu người ơi
Trót sinh ra đời ôm phận con lai cho đến ngàn sau.
Quê hương tôi Quảng Ngãi ân tình
Có dòng sông Trà – Thiên Ấn đẹp làm sao
Người dân quê tôi thật thà chất phát
Luôn mĩm cười với bão táp phong ba
Nhà anh nhà em mình cách nhau đôi bờ
Từ thuở còn thơ chung trường chung lớp chung con đường về
Rồi thời gian thoi đưa ta biết thẹn thùng e ấp
Dù lòng thương mến nhau nhưng ngại không dám trao
Đôi lúc đi chung đường dường như hai kẻ chẳng quen nhau bao giờ.
Ngày ta quen nhau trên lối nhỏ chung đường về
Con đê thân quen trong gió lùa thơm hương lúa
Nặng oằn đôi vai em gánh về giữa mùa gặt
Đôi má em hồng khi anh bước lại làm quen
Những hạt mưa rớt đầy vừa tan ra vỡ nát
Cho bóng tối chập chùng phủ kín cả nơi lặng im
Mịt mùng phía xa, ảo giác mơ hồ
Con phố tiêu điều để mưa rơi tiếng buồn hiu
Anh gom hết thư tình trả lại cho em những ngày tháng êm đềm
Trang thư mực xanh còn nguyên nét chữ
Từng câu ấm nồng bao chuyện lòng anh viết cho em.
Mình ngồi cùng nhau trên gác khuya, tình tan anh với tôi
Tiếng mưa rơi hiu quạnh trong xóm nghèo
Cọt kẹt lời ru bên chiếc nôi, lời than anh xích lô
Ước mong sao cơn giông trời bình yên
Mùa sầu riêng năm trước, anh xuôi bước miền Tây, về đây thăm bạn hiền
Bên bờ sông Tiền, tình cờ gặp em, người con gái bán sầu riêng
Em mời anh mua giúp, trái cây vườn nhà em
Sầu riêng chín rụng, cơm vàng hạt lép, thơm ngọt lắm anh ơi.
Trời đổ mưa bên quán cóc thân quen
Vắng bóng người đi khi phố thị lên đèn
Còn lại mình tôi bên ly cà phê đen
Đâu đây ai hát một giọng hát u buồn
Bài ca nghe sầu muộn làm lòng tôi mãi luôn
Nhớ về kỷ niệm một thời sao lãng quên.
Ai nói sẽ thương tôi, yêu tôi đến muôn đời và không dối gian một lời
Tại vì tôi ngu tôi dại khờ nên mới tin
Biết bao câu cười khinh tôi giả vờ như không thấy vì tôi quá yêu anh