Thơ: Người ơi xin hãy cố quên!
E lòng lại nhớ thương thêm trăm lần
Dòng đời là chuỗi phong trần
Là chùm tiếc nuối khô cằn đời nhau.
Lòng hỏi lòng tại sao nhiều suy tư khắc khoải
Đêm cô đơn, đêm lắm mộng dài
Giờ người ta đang sống vui cười,
thay đổi hai lời, mình còn vấn vương chi
Nỗi nhớ sao cồn cào ngấn lệ rơi
Ngổn ngang tái tê chôn vùi câu thề ước
Bỏ đi ánh trăng quên hết mấy nhịp cầu
Ngăn núi cách sông con đò chiều bỏ bến
Chiều về êm êm, đơn côi gót mềm
Một mình đăm chiêu, nghe thương nhớ nhiều
Công viên mỹ miều, nay còn đâu nữa dáng xưa
Lật trang nhật ký xin ghi trọn vào đây
Những chuyện buồn vui còn vương theo tháng ngày
Chuyện em với anh dù xa nhưng thật gần
Hỏi rằng anh nhớ hay chăng.
Đời tôi vui nghiệp lính, bạn với chiếc ba lô, núi rừng nơi hẹn hò
Nhiều đêm tôi gục đầu, nhìn quê hương khói lửa đau xót niềm tâm tư
Trên bước đường hành quân nếu một mai người trai chinh chiến chốn biên cương
Gió bụi đường miệt mài, hiến trọn một cuộc đời thì xin gọi đến tên tôi một lần
Hoàng hôn theo nắng tắt cô liêu
Riêng bóng tôi ngồi trong quán chiều
Đường xưa đâu có khác bao nhiêu
Nhưng người xưa đã xa tôi nhiều
Mình về thành phố đây rồi, chốn ăn, chốn vui lạ mặt đời
Cho bỏ gian lao ngần này phép rong chơi
Rủ phong sương đầy áo mà lòng nghe ước muốn lên cao
Có về sông Hậu người ơi nhớ ghé Cần Thơ
Nắng mưa hai mùa người con gái chợ nổi lênh đênh
Lấy ghe làm nhà dọc ngang sông nước phù sa
Em kể chuyện tình ta trong đôi mắt ướt e ấp tình yêu đầu
Tình ngập tràn ngất ngây em chờ mong bên hiên đời khô quạnh
Anh đã thấy thiên đường lung linh trong đáy mắt
với cầu vồng muôn sắc màu yêu thương