Người đời luôn thầm nghĩ, hoàng hôn buồn da diết gieo tiếc nuối vô vàn
Nhưng biết bao người, niềm thương dâng luyến ái yêu sắc thái hoàng hôn
Màu loang loáng nhớ gợi niềm yêu dĩ vãng
Ứớc nguyện nguyên sinh tha thiếu níu tình xuân
Bạn bè giờ xa xôi đôi phương trời cách biệt
Đường đời đổi thay mỗi người đi một ngả
Giờ buồn ngồi nơi đây nhớ về năm tháng xưa
Tôi ôm đàn khảy nhẹ anh cất lời ca thiết tha.
Mắt nhìn em sắc như dao,
Trách chi anh chả, trách chi anh chả đêm ngày lao đao
Mưa ngoài hiên đổ gió ngả nghiêng lá buông cành
Thương người cha đã tóc màu mây sương gió phai
Một thời tuổi thanh xuân một thời tựa chiêm bao
Một thời liệt oanh cho ước mơ xây hạnh phúc.
Ngày còn yêu nhau người ta dỗ ngọt vào đời
Ngàn câu hẹn thề trọn đời mãi mãi bên nhau
Dù sóng gió lầm than dù nhọc nhằn gian khó
Nếu thiếu anh rồi làm sao em sống trên đời.
Tôi kể bạn cùng nghe, chuyện tình thời thơ mộng
Tuổi mới vào yêu nhiều mơ ước xa xôi
Cuộc tình đầu tiên tôi trót trao một bóng hình
Cô gái nhà bên mang tên một loài hoa.
Sao anh nỡ phụ phàng để lòng tôi quặn đau
Bao tháng ngày bên nhau người quên hết sao người
Giờ người vui với ai để mình tôi đắng cay
Cớ sao anh lại nỡ vội vàng quên mau bao ước mơ.
Từ đây thôi hết rồi, tinh ta giờ hai lối, em hãy về đi
Đừng thương tiếc nhiều, tình đã chia phôi
Hoa nào là đóa hoa yêu
Tình nào là tình hay dang dở.
Mai anh về tạm biệt nhé Cần Thơ
Tạm biệt sông Hậu mộng mơ hữu tình
Chào cô bé xinh nghiêng nghiêng vành nón lá
Má lúm đồng tiền trong áo bà ba xinh.
Xa cách nhau lòng anh không muốn
Nhưng số nghèo anh không giữ được em
Đành buông tay để em đi với người
Con sóng vô tình mãi thổi về đâu.