Đêm vắng mưa rơi một mình tôi bước lê chân trên đường mòn
Tình đầu trao ai để rồi chuốc lấy bao nỗi buồn vây kín tâm tư
Khóe mắt rưng rưng, bao nhiêu tuổi hờn
Bao nhiêu sầu hận tan nát một con tim.
Lòng chợt bâng khuâng nhìm em sánh vai bên người
Em đã thay lòng quên tình hẹn ước đôi ta
Ngày còn bên nhau cùng em dưới mái tranh nghèo
Sao nỡ lạnh lùng bỏ lại tình anh
Mỗi đêm về một mình anh lặng lẽ
Quanh căn phòng sao chỉ mỗi mình anh
Người đã xa người đi tìm duyên mới
Bao tháng ngày một mình anh đớn đau.
Xin trả cho người một thuở tình si
Trả đắng cay và những lỡ lầm
Trả cho em tình dang dở ấy
Để kiếp này khỏi nợ tình nhau.
Xưa yêu chúng mình chung một bóng
Dệt mộng mơ, ước hẹn và chờ mong
Từng chiều về, hò hẹn dưới ven sông
Nàng hay hờn vì để em đợi trông
Cuộc sống vô thường ai biết được ngày mai ra sao
Cuộc sống vô thường nên khuyên người đừng tham sân si
Tập sống từ bi mang tình thương sớt chia cho người
Lối chánh thiện duyên mong ai đừng vội quên hướng đi
Hãy cố xua tan bao giận hờn còn vương tâm trí
Sống cho chan hòa, đừng chấp đời, chấp người mê si
Đôi khi định ngỏ với anh duyên tình đầu
Nhưng sợ tình đầu dang dở mộng về sau
Em ơi yêu nhau ngại chi lời nói
Mến nhau sợ chi tình sầu tình dở dang về sau.
Đời là kiếp phù sinh , đâu theo được ý mình
Từ lúc mẹ cha sinh, đến khi xa lìa trần
Ngày yên vui không mấy, biết bao điều đắng cay!
Biết bao điều phũ phàng, theo ta với thời gian
Trăng đã lên rồi một mình anh đơn bóng
Đếm muôn vì sao tựa như những nỗi buồn
Nhìn từng vì sao nước mắt anh lặng lẽ
Rớt trên mi buồn bao giọt lệ đắng cay
Tình yêu thế nào quên được
Ôi phút mặn nồng giờ say đắm duyên trao
Khi ta biết nhau yêu môi mềm thanh cao
Mộng mơ những điều ta hẹn ước trao.