Cứ ngỡ ta còn mãi, đường yêu ai chông quên
Giờ đôi ta lỡ làng, thầm lặng mối tình hoang
Xin đôi mắt kia đừng trút giọt lệ sầu
Thương nhớ người đi, đừng thiết tha gọi tên
Anh kết vương miện hơn một nghìn ngày bằng màu hoa chinh chiến
Anh bắt hỏa châu đêm soi nơi tuyến đầu làm ánh sáng hoa đăng
Và gom muôn tiếng súng nhân đạo đêm ngày làm thành trăm dây pháo
Anh rút màu tơ xanh mây dệt may áo dâu
Ôi màu xanh ái ân muôn đời dành cho em.
Nợ duyên, héo úa cau trầu người không ngại chân bước đi
Ngõ hồn đóng cửa chẳng dám yêu
Khắc sâu trong thần trí đời hụt hẫng
Chẳng biết đâu điểm tựa
Trời xuân gõ cửa cho tháng giêng khoe lộc non
Hạt mưa trắng trong cho cành lá thắm hoa ngời
Vừa dâng hơi thở cho sắc xuân ta chìm đắm
Cho bốn phương mây trời gió lộng lộng hòa tiếng hát
Em dứt tình chia tay, về bên người khác sang giàu
Em nói anh nghèo, không tiền không có tương lai
Đồng tiền sang tay làm em thay đổi thay lòng
Em buông lời phũ phàng khi em hết yêu anh
Người thương ơi anh ở phương nào
Anh có còn thương nhớ em không
Bao tháng năm ân tình mặn nồng
Mong chúng ta nên nghĩa vợ chồng
Mà giờ anh nỡ sang sông.
Ngày không em thấy sao dài vô cùng
Buồn lê thê mây vàng nắng cũng phai
Ngày không em nỗi đau hoài gặm nhấm
Trống vắng nơi cõi lòng, trơ người như sỏi đá
Bóng chiều nhè nhẹ trôi bóng đêm đang gần về
Chìm đắm nỗi đăm chiêu bàn tay nhớ hẹn hò
Lặng nghe hơi gió ru tiếng yêu xa xôi
Hoang vắng một mình thôi.
Ngày xa xưa đó,
Có một loài hoa mang tên là hoa giấy
Nắng cháy mưa giông,
Chẳng làm héo bông, trắng trong như tình ta.
Trót lỡ yêu rồi ai hiểu cho tôi
Cuộc tình từ đây ngọt đắng trên môi
Mấy ai nghe những lời yêu thôi
Vội trao hạnh phúc ra thật rồi
Từ đây khổ lắm người ơi