Phiên khúc
Ngày giỗ mẹ con cúi đầu thắp nén hương
Một cành hoa gợi nhớ tấm lòng thành
Cám ơn mẹ đã sinh ra đời con
Cho con thành hình hài không thiếu
Đêm vắng mưa rơi một mình tôi bước lê chân trên đường mòn
Tình đầu trao ai để rồi chuốc lấy bao nỗi buồn vây kín tâm tư
Khóe mắt rưng rưng, bao nhiêu tuổi hờn
Bao nhiêu sầu hận tan nát một con tim.
Người đi đi ngoài phố, chiều nắng tắt bên song
Người đi đi ngoài phố, bóng dáng xưa êm đềm
Thành ghế đá chiều công viên
Ngày xưa, ngày xưa, ngày xưa đã hết rồi
Ôm bao nỗi buồn, ngậm ngùi trường nhớ về ai
Mà người ta nay đã phụ tôi rồi
Giọt lệ này tôi khóc cho ai, rồi ngày mai tôi sẽ quên đi người
Quên một người mà tôi đã từng yêu
Anh biết đời anh từ đây sẽ mất em rồi
Ánh mắt nụ cười không còn ngày tháng chung đôi
Đường tình rẽ đôi lòng anh tan nát rã rời
Như ai xé ai cào như người xát muối vào tim
Đời người nghệ sĩ có gì cao sang người ơi
Chỉ là phù du như mây khói bụi mờ
Cũng vì ánh hào quang mà bao người mơ ước rồi cứ mãi chạy đua.
Hơn mười năm rồi anh tình cờ gặp em, nơi trường xưa năm cũ
Ngỡ ngàng nhìn nhau, anh hỏi em câu rằng:
“Lâu nay em sống thế nào? Gia đình giờ ra làm sao?”
Chợt em đôi dòng lệ thắm tuôn trào, e ngại không nói nên lời
Để lòng anh thấy nao nao.
Gửi tới em, muôn lời xin lỗi, về chuyện xưa chúng mình
Ngày mới quen nhau, em như tờ giấy trắng, nét môi chưa nhuốm bụi tình
Còn tôi lúc xưa, cuồng si bao bóng hồng, chạy theo vào kiếp đua tình.
Gió thổi đêm đông, sương buốt lạnh vai khói thuốc bay nhạt nhòa
Tôi với anh, hai người khác quê, trôi theo dòng đời mình gặp nhau đêm nay
Điếu thuốc chia đôi ta kể nhau nghe chuyện đời.
Một chuyến tầu đêm, đưa ta vào phố thị, xa rời bước chân quê
Đời buồn đôi bài tay, bao năm chẳng đổi đời
Bôn ba chốn quê người như con thuyền lạc bến đời hoang.