Có một chiều chủ nhật trên xe đò xuôi bến tôi tình cờ gặp em
Người ấy và tôi dù đó xa xôi nhưng sao thật lạ thường
Hỏi thăm vài câu nghe như tình nương náu ngỡ quen rồi từ lâu.
Lòng này tan nát khi thấy em cùng ai bước đi trên đường về
Ôi đã hết rồi người đành phụ tôi người nỡ dối gian tôi
Giọt nước mắt lăn dài trên khóe mi
Giờ còn gì đâu tiếng yêu ta trao hôm nào
Giờ sao chua xót đắng cay nghẹn ngào.
Nhà anh vách lá đâu dám yêu em
Đâu dám yêu dám mộng sang giàu
Đứng nhìn qua ngõ nhà em
Thấy em hiền trong lòng thương mến
Người con gái rất là hiền ngoan.
Muộn màng chưa bày tỏ vẫn còn những mơ màng
Người xưa mãi như thuở nào
Từ chối trong ngỡ ngàng chạnh lòng nghe đắng môi
Lênh đênh thuyền không bến nơi con nước trôi về đâu
Từ lâu trót yêu thương một người
Ngày đêm tương tư thẫn thơ cứ đợi chờ
Hỏi mình sao nhớ nhung mình ta
Biết e từ thuở ấy, qua biết bao mùa trăng
Phải chi cách ngăn mình ngắn hơn
Để mỗi ngày gặp nhau để anh có em thôi
Nếu có mơ xin mơ đến trọn đời
Dẫu đói no nghèo khó vẫn nắm thật chặt đôi tay,
Trong đêm dài từng giọt mưa rơi
Anh cô đơn thương nhới một người
Nhớ nụ cười ánh mắt thơ ngây
Nhới phút giây đôi mình chung lối
Vòng tay này không giữ được em
Anh đớn đau, ôm mối tình đầu!
Em đi rồi tôi cô đơn chiết bóng
Đêm khuya về thao thức suốt canh thâu
Ôm nỗi sầu đi tìm dĩ vãng
Mắt môi nào em ghiết chết hồn tôi
Bỏ con bỏ chồng em đành lòng sao em
Bỏ lại tình ta bao ngày tháng yêu mặn mà
Em quên đi mau ân tình ta đã trao
Ngọt ngào phút giây hạnh phúc đắm say.
Đàn lại bài ca xưa đi anh
Để thương duyên kiếp mình không thành
Để nghe chua xót từng đêm vắng
kỷ niệm theo tháng năm, âm thầm mơ tưởng hoài
Ngược xuôi theo thời gian đã qua ta ưu tư phút giây hôm nào
Xin thôi giấu đi người vào một nơi trong lặng lẽ.
Dù biết hay u sầu bởi vì ta đây còn nhớ
Còn vương vấn một người