Trả lại cho nhau những khung trời đầy kỷ niệm
Mà hôm nao ta đã trao
Trải qua biết bao từng hồi ức ôi thiết tha
Ngỡ mặn mà không rời xa
Vò võ đôi dòng thơ có sợi thương và sợi chờ
Lòng mênh mông thoáng chiều rơi
Giấc mơ thần tiên mà suốt đêm dần quên
Trả lại cho nhau hết nơi cuối trời không nắng mưa.
Gió mùa về cả trời đông
Che chở gì mối tình từ ngày hai đứa xa nhau
Phút giây sao mỏng manh đanh mất đi nguyện ước
Ai đã thay đổi lòng, đổi dạ nơi tình ta
Thoáng buồn se sắt lòng
Em hứa không rời tay cho dù đời đổi thay
Sao nay nỡ đành tâm bỏ nghĩa vợ chồng bao năm
Ngày xưa yêu nhau ai đã thì thầm khẽ bảo
Mai dẫu có ra sao cay đắng hay ngọt ngào
Ta vẫn mãi bên nhau.
Tôi xin chép lại đửa đời thương đau
Đắng chát chua cay người đem trao ta nếm nhiều rồi
Bao nhiêu sự đời vẫn in hằn lên mắt môi
Người thân nay hóa xa xôi
Người dưng nước lã thế thôi sao tựa ruột rà ai ơi.
Hồi đó tôi còn nhỏ
Mỗi trưa trốn nhà qua sông
Hẹn đến cây vông đồng
Hoa vông đồng đỏ thắm
Như máu con tim hái tặng để cầu duyên
Nói vài lời lẽ cho nhau
Viết vào nhật ký mai sau
Giữ trong lòng một thời hoa bướm đó với cây vông đồng.
Chuyện tình đôi ta như gió bay rồi
Em đã ra đi để mình tôi đơn côi
Ngó lên bầu trời dần tối
Lòng tôi đầy mang nhung nhớ
Người xưa nay đã xa thật rồi
Đường khuya riêng bóng một mình thôi
Thời gian vẫn cứ mãi dần trôi
Nhớ nhung cũng đành thôi
Khi tình hai hướng đời.
Lê gót đường tình chỉ mình chỉ em với bóng
Lặng buồn sống đơn côi
Biết nói gì đây em gánh sầu tương tư
Vì anh đã thay lòng
Ta nếm thử rượu đời người mời rót lả lơi
Nên thấm say rã rời men đời đắng chát tả tơi
Tình lên ngôi nồng ái bỗng hẹn thề phai phôi
Tình anh em một lối chữ danh lợi rẽ đôi.
Bước vào đường yêu, ai không mơ ước yêu thương vuông tròn
Nhưng thế gian, mấy người may mắn khi vào yêu
Yêu đương bài toán như phương trình con số không
Cho đi nhiều lắm nhưng nhận lại những đắng cay, tình là bao dối gian.