Em đi rồi tôi cô đơn chiết bóng
Đêm khuya về thao thức suốt canh thâu
Ôm nỗi sầu đi tìm dĩ vãng
Mắt môi nào em ghiết chết hồn tôi
Bỏ con bỏ chồng em đành lòng sao em
Bỏ lại tình ta bao ngày tháng yêu mặn mà
Em quên đi mau ân tình ta đã trao
Ngọt ngào phút giây hạnh phúc đắm say.
Đàn lại bài ca xưa đi anh
Để thương duyên kiếp mình không thành
Để nghe chua xót từng đêm vắng
kỷ niệm theo tháng năm, âm thầm mơ tưởng hoài
Ngược xuôi theo thời gian đã qua ta ưu tư phút giây hôm nào
Xin thôi giấu đi người vào một nơi trong lặng lẽ.
Dù biết hay u sầu bởi vì ta đây còn nhớ
Còn vương vấn một người
Trả lại cho nhau những khung trời đầy kỷ niệm
Mà hôm nao ta đã trao
Trải qua biết bao từng hồi ức ôi thiết tha
Ngỡ mặn mà không rời xa
Vò võ đôi dòng thơ có sợi thương và sợi chờ
Lòng mênh mông thoáng chiều rơi
Giấc mơ thần tiên mà suốt đêm dần quên
Trả lại cho nhau hết nơi cuối trời không nắng mưa.
Ngày xưa tôi là người ít nói
Yêu em tôi thành kẻ nhiều lời
Ngày xưa bầu trời xanh quá đỗi
Yêu em trời đầy mây trắng thôi.
Đêm vắng anh quạnh hiu mưa lòng bất chợt
Bao nỗi u hoài ngày mình mới quen nhau
Đêm nay cô đơn em ngồi nhỏ giọt lệ rơi
Hiu hắt đêm dài nhìn về nơi xa ấy.
* Theo TNCD 319, chia câu song ca phiên bản Như Quỳnh ft Thế Sơn
Một hôm chợt giấc mà tay nhấc không lên
Nhìn quanh thấy mơ màng bao người thương tiếc lâm li
Nhắc lại kỉ niệm xưa từng buồn vui hờn dỗi
Rồi nước mắt rơi rơi.
Đêm đơn lạnh một mình anh thức năm canh
Nỗi buồn nặng mang trong tim chẳng thể phai mờ
Lá đành xa cây, lá bay theo gió đi phương trời
Mây chầm chậm thôi kẻo mưa kéo đến nơi này