Hôm nào em đến chơi mà quên mang tiếng cười
Lặng yên không nói hai mươi tuổi đầu qua mất rồi
Chỉ nhìn sâu trong đáy mắt mưa rơi nhạt son nét môi.
Mối khi chiều xuống thầm ước mơ gì
Ngắm mây lờ lững nghe lòng thiếu chi
Từ khi người bước chân đi
Mộng sông hồ xoá chia li để lưu luyến trên hàng mi
Làm thân con gái ai muốn lấy chồng xa
Để mẹ cha nhớ thương bao giờ
Nhưng duyên nợ trời đã ban cho
Gần hay xa lòng ta cũng mong ước
Được một người hết dạ yêu thương
Tôi đưa em về đó
Âm thầm tôi về với mình tôi
Với tháng ngày lẻ loi
Gác lạnh sầu thương vẫn vây quanh
Anh hỏi mai này tình mình ra sao
Khi chiến chinh còn làm xa cách nhau
Đời hoa chỉ nở một lần
vườn hoa còn bướm ong nhiều
Cuộc đời con gái bao nhiêu
Sao lòng còn thương thương một người vừa bỏ rơi mình
Sao lòng còn thương thương một người dẫm nát con tim
Người trao kỷ niệm ngọt mềm làm tôi chết trong êm đềm
Để rồi phụ tôi người đi đi mãi cuối trời người ơi.
Yêu mà chi khi nước mắt không còn
Tâm hồn như quá u hoài và buồn như đại dương
Đã từng đêm, nghe tràn đầy tiềm thức
Lời ru ngọt của đoạn trường
Chiều qua phà Hậu Giang tiếng ai hát dạo buồn thay
Tiếng ca sầu mênh mang như khơi niềm đau năm tháng xưa
Chân nạng gỗ thấp cao kéo lề đời theo dòng nhạc đưa
Mảnh chiến y phai màu khúc ca nào gợi sầu khôn nguôi
Chiều buông trên dòng sông Cửu Long
Như một cơn ước mong, ơi chiều
Về đâu ơi hàng cây gỗ rong
Nghiêng mình trên sóng sông yêu kiều
Hỏi rằng mùa hạ năm nay
Phương ấy có còn nhiều mây bay
Hoa nắng lung linh
Phượng rơi ngủ mơ trên vai em ngọc ngà
Kể từ ngày chia tay đôi nơi
Bạn bè còn mấy đứa nhắc tới
Em gái yêu ơi có còn nhặt hoa hay đã giã từ cuộc chơi.