Đêm đơn lạnh một mình anh thức năm canh
Nỗi buồn nặng mang trong tim chẳng thể phai mờ
Lá đành xa cây, lá bay theo gió đi phương trời
Mây chầm chậm thôi kẻo mưa kéo đến nơi này
Hôm nay tôi trở về con đường quê ngập nắng
Đồng lúa mênh mông chim trời bay mỏi cánh
Có con trâu già đang tắm ven bờ sông
Tình quê luôn ấm nồng.
Hồi đó tôi còn nhỏ
Mỗi trưa trốn nhà qua sông
Hẹn đến cây vông đồng
Hoa vông đồng đỏ thắm
Như máu con tim hái tặng để cầu duyên
Nói vài lời lẽ cho nhau
Viết vào nhật ký mai sau
Giữ trong lòng một thời hoa bướm đó với cây vông đồng.
Chuyện tình đôi ta như gió bay rồi
Em đã ra đi để mình tôi đơn côi
Ngó lên bầu trời dần tối
Lòng tôi đầy mang nhung nhớ
Người xưa nay đã xa thật rồi
Đường khuya riêng bóng một mình thôi
Thời gian vẫn cứ mãi dần trôi
Nhớ nhung cũng đành thôi
Khi tình hai hướng đời.
Lê gót đường tình chỉ mình chỉ em với bóng
Lặng buồn sống đơn côi
Biết nói gì đây em gánh sầu tương tư
Vì anh đã thay lòng
Ta nếm thử rượu đời người mời rót lả lơi
Nên thấm say rã rời men đời đắng chát tả tơi
Tình lên ngôi nồng ái bỗng hẹn thề phai phôi
Tình anh em một lối chữ danh lợi rẽ đôi.
Bước vào đường yêu, ai không mơ ước yêu thương vuông tròn
Nhưng thế gian, mấy người may mắn khi vào yêu
Yêu đương bài toán như phương trình con số không
Cho đi nhiều lắm nhưng nhận lại những đắng cay, tình là bao dối gian.
Ngày xưa quen nhau em vẫn thường yêu hoa tím
Qua ngõ nhà em giàn hoa tím ngẩn ngơ chiều
Lời yêu đầu chưa nói còn ngại ngùng trên môi
Sắc tím hoa bồi hồi để lòng thêm nhớ thôi.
Ngày xưa gặp nhau thuở anh em mình cơ hàn
Từ nơi miền quê lên thị thành để mưu sinh
Dòng đời ngược xuôi chung nhau kiếp sống nổi trôi
Mến cái tính hiền lành thương số phận người tha hương.