Ngày xưa gặp nhau thuở anh em mình cơ hàn
Từ nơi miền quê lên thị thành để mưu sinh
Dòng đời ngược xuôi chung nhau kiếp sống nổi trôi
Mến cái tính hiền lành thương số phận người tha hương.
Em luôn là bóng lẻ
Nhịp trần nhẹ đơn côi
Buồn héo úa bờ môi
Nên cay đắng tình đời
Có tiếng thở từ miền xa trở lại
Hình như em còn lưu giữ đêm gầy
Có một ngày lây lất giữa rừng mây
Đêm mờ mịt chìm vào đời thương nhớ
Bữa nay về trên sông Tiền Giang rộng mênh mông
Ghe xuồng xuôi nước lớn,lướt nhanh qua từng cồn
Thới Sơn qua Cồn Phụng ngập tràn màu cây xanh
Màu xanh dừa mát bóng thấm ngọt cả con sông.
Giờ còn gì đâu khi em bước ra đi
Tôi ở lại đây bao tháng ngày cô liêu
Em nỡ đành sao quên đi ngày chung lối,
mặn nồng ta đã trao
Chờ đến bao lâu ai từng ước hẹn duyên đầu
Đôi đứa đôi đường giận hờn thương vẫn còn thương
Ngày buồn qua mau hắt hiu vùng kỷ niệm
Tháng ngày đợi mong em còn nhớ tôi không.
Ngồi viết trang nhật ký bên quán khuya nhạt nhòa
Trăng mờ dần trong đêm nhớ thương bao kỷ niệm
Chuyện tình tôi và em nàng đẹp như trăng mười sáu
Tóc dài xõa ngang vai em ngây thơ khờ dại
Làm hồn tôi đắm say.
Kìa người tài hoa mang giọng ca thật đậm đà
Hãy cùng cất lên những giai điệu buồn thiết tha
Nào một hai ba ta vỗ tay thật đều
Những nhịp đập con tim, bolero thật dịu êm
Đừng nói làm chi khi người ra đi
Đừng khóc người ơi cho lệ hoen mi
Hứa chi để rồi quên mau
Trách chi cho lòng thêm đau
Thuyền tình giờ xa bến nao.
Mời bạn về đây ta nối chung vòng tay ta hát tình bolero
Đừng hỏi vì đâu qua mấy dòng sông sâu qua mấy nẻo sơn khê theo gió xuân ta tìm về
Người dệt tặng ta muôn cung tơ dâng đầy vơi
Khi hát ca giữa trời khi xót xa rã rời
Xin cảm ơn đời tình người nghệ sĩ vương trong tôi rồi bạn ơi.