Một mùa binh lửa chú đến làng tôi
Cùng đoàn quân chinh chiến giữ bình yên xóm làng
Là một người chinh nhân hàng ngày đi trong xóm
Áo chiến màu nhạt phai gió sương phủ hình hài
Màu da rám phong trần đôi mắt buồn xa xăm.
Ngày xưa tôi là người ít nói
Yêu em tôi thành kẻ nhiều lời
Ngày xưa bầu trời xanh quá đỗi
Yêu em trời đầy mây trắng thôi.
Đêm vắng anh quạnh hiu mưa lòng bất chợt
Bao nỗi u hoài ngày mình mới quen nhau
Đêm nay cô đơn em ngồi nhỏ giọt lệ rơi
Hiu hắt đêm dài nhìn về nơi xa ấy.
* Theo TNCD 319, chia câu song ca phiên bản Như Quỳnh ft Thế Sơn
Một hôm chợt giấc mà tay nhấc không lên
Nhìn quanh thấy mơ màng bao người thương tiếc lâm li
Nhắc lại kỉ niệm xưa từng buồn vui hờn dỗi
Rồi nước mắt rơi rơi.
Đêm đơn lạnh một mình anh thức năm canh
Nỗi buồn nặng mang trong tim chẳng thể phai mờ
Lá đành xa cây, lá bay theo gió đi phương trời
Mây chầm chậm thôi kẻo mưa kéo đến nơi này
Hôm nay tôi trở về con đường quê ngập nắng
Đồng lúa mênh mông chim trời bay mỏi cánh
Có con trâu già đang tắm ven bờ sông
Tình quê luôn ấm nồng.
Hồi đó tôi còn nhỏ
Mỗi trưa trốn nhà qua sông
Hẹn đến cây vông đồng
Hoa vông đồng đỏ thắm
Như máu con tim hái tặng để cầu duyên
Nói vài lời lẽ cho nhau
Viết vào nhật ký mai sau
Giữ trong lòng một thời hoa bướm đó với cây vông đồng.
Chuyện tình đôi ta như gió bay rồi
Em đã ra đi để mình tôi đơn côi
Ngó lên bầu trời dần tối
Lòng tôi đầy mang nhung nhớ
Người xưa nay đã xa thật rồi
Đường khuya riêng bóng một mình thôi
Thời gian vẫn cứ mãi dần trôi
Nhớ nhung cũng đành thôi
Khi tình hai hướng đời.