Nếu mùa xuân không về trên lối cũ
Thì xuân đâu gợi nhớ kỷ niệm với người tình
Nhớ ngày nào bên nhau
Tay trong tay dìu bước đường xuân nắng đẹp chan hòa
Trời xuân mây trắng bao la.
Từ xưa đến nay biết bao lời văn về tiền
Khen chê đồng tiền, bạc tiền có thể mua tiên
Giận thương đảo điên bởi do lời răn ở đời
Hơn thua tranh giành họ hàng cũng hóa người dưng.
Đêm xuống rồi ngước mặt nhìn vòm sao
Mình hai đứa đem chuyện xa xưa thuở nào
Ngồi kể nhau nghe lúc tuổi còn xuân xanh, lòng chưa biết mộng mơ
Ngây thơ là đó, lớn lên mình chợt nhớ
Nghĩ thương một thời cho lứa tuổi học sinh
Em đi rồi mang cả nụ cười anh
Tan nát lòng thôi còn gì mà mong
Thương em anh trao hết tim mình
Sao em đành gian dối làm gì
Cho đôi mình giờ đây phải vỡ tan.
Nhặt cánh hoa rừng về trao một người em gái hậu phương
Em yêu màu sim tím anh cài lên mái tóc em
Nụ hôn thay ngàn lời, tình yêu ôi tuyệt vời
Đành xa nhau mấy mùa Xuân trôi.
Phố kia lên đèn thì lòng tôi đau tôi nhỏ thương một người
Mưa cũng dần buông người đi trong vội vã
Khóe mắt lại cay bờ môi không nên lời
Thầm gọi cố nhân giờ này người nơi ấy có thấy lạnh lòng buồn không.
Ai đã từng yêu từng trao mối duyên tình đầu
Càng thương càng nhớ ước mong thắm duyên bền lâu
Bao giây phút bên nhau tình dâng sóng trào
Nay đành xa nhau ai biết tim nào không đau.
Một lần này nữa mai mình xa rồi
Lời nào người nói đi rồi chia đôi
Mộng tình hai đứa tan từ đây rồi
Mình một mình bước đêm lẻ loi
Anh đi rồi đường chia rẽ đôi
Đường phố xôn xao bây giờ vắng buồn
Ngôi trường cũ những con đường quen
Còn ai đón đưa em khi mưa trở về.
Thành phố nào nhớ không em
Nơi chúng mình tìm phút êm đềm
Thành phố nào vừa đi đã mỏi
Đường quanh co quyện gốc thông già
Chiều đan tay nghe nắng chan hòa
Nắng hôn nhẹ làm hồng môi em
Mắt em buồn trong sương chiều anh thấy đẹp hơn