Tôi viết một câu chuyện chuyện loài cỏ đêm sống trong vùng tăm tối,
Chuyện thật xa xưa, bây giờ còn nhớ xin kể cùng người nghe.
Ngày xưa nơi một thôn nghèo, có đôi nhân tình sống thật là ấm êm,
Buôn bán nàng ngược xuôi để nuôi chàng tháng ngày vùi mài sử kinh.
Anh hỡi anh cứ về về đây nghe tiếng cố hương,
Tiếng thiết tha của người thương,
Anh hỡi anh cứ về cứ về làng thôn tươi thắm,
Mong đón đưa bước chân hồi hương.
Anh hỡi anh cứ về về đây chung sức đắp xây,
Nước non đang ngóng chờ bàn tay,
Anh hỡi anh cứ về cứ về cùng nhau lo lắng,
Hay sống yên vui bên ruộng nương.
Một ngày nào về thăm đất mẹ,
Đường về mưa bay giăng mắc lối đi,
Còn tìm đâu xanh xanh hoa cỏ,
Tìm đâu đêm đêm trăng tỏ,
Tìm đâu tiếng ru vào nôi.
Còn tìm đâu tìm đâu mái nhà,
Còn tìm đâu ngôi trường cũ mến yêu,
Còn tìm đâu mây buông tóc xoã,
Tìm đâu em thơ nho nhỏ,
Tìm đâu tuyết sương mẹ già.
Xin lỗi em nhiều vì đời không như là mơ,
Tình mình không như vầng thơ để em buồn rồi em thẩn thờ,
Mơ chi tình duyên khi tâm hồn không chung lối,
Đành thôi em hỡi, tình duyên đã lỡ trách chi đời không chung đôi.
Tình cờ gặp nhau bao năm đời cách biệt ngược xuôi,
Thời gian làm bạc tóc phong sương,
Em về với chồng có trọn vui không.
Gặp lại người xưa miên man lòng nhớ chuyện ngày qua,
Tình yêu đầu là giấc mơ hoa,
Hoa rồi chóng tàn mộng đẹp vụt tan.
Tôi đã sợ yêu rồi từ khi tôi biết yêu,
Tôi đã sợ yêu rồi từ khi tôi biết thương,
Từ khi tôi biết khổ từ khi tôi biết buồn,
Từ khi tôi biết sầu.
Ai đã từng qua cầu gửi hồn bao đắng cay,
Ai đã từng yêu rồi mà tình yêu dở dang,
Tình yêu đã lỡ làng tình yêu đã phũ phàng,
Hỏi ai không chán chường.
Này người tôi yêu nhắc chi thêm đau lòng,
Chuyện qua rồi cứ thế mà tìm quên,
Bao đau thương bao đớn đau hôm nào,
Cứ để trôi vào vào dĩ vãng ai ơi.
Này người tôi yêu áo xưa nay cũ rồi,
Mặc làm gì áo khâu vá nhiều nơi,
Mặc làm chi không giống phút ban đầu,
Gắng gượng mặc vào có vui sướng gì đâu.
Ngộ kỳ thời con kiến mới leo dây,
Nam mô di bố phù,
Hữu duyên mà thiên lý ngộ,
Nam mô di bố phù,
Gặp mặt nhau đây chốn này hò hẹn thuỷ chung sắc son,
Nam mô di bố pha.
Ngộ kỳ thời bến nước với cây đa,
Em ơi anh vẫn chờ,
Hữu duyên mà thiên lý ngộ,
Như đôi chim sổ lồng,
Ruộng xạ anh gieo chín vàng bìm bịp nó kêu nước lên,
Ra giêng anh cưới em.
Hỏi em rằng, em ở ngoài ấy ra sao,
Má xưa còn thắm? Ơ ớ còn thắm hoa đào,
Mắt xưa còn xanh màu biếc,
Nụ cười có đẹp trăng sao.
Hỏi em rằng, câu hò câu hát năm xưa,
Có vang rộn tiếng? Ơ ớ rộn tiếng vui đùa,
Hay là phòng không đêm vắng,
Đi về mai nắng chiều mưa.
Năm tháng xa làng quê con đến nơi đô thành,
Nay con đã trở về tìm mẹ hiền chốn xưa nơi làng quê,
Hỡi ơi nát tan cõi lòng ngày trở lại không thấy bóng mẹ đâu.
Mẹ hiền nơi nào nơi nào mẹ hỡi,
Có nghe con khờ gọi từng tiếng xót xa,
Gió mưa xé tan cõi lòng Vu Lan về mẹ đã xa ngàn khơi,
Ai nỡ chia đôi đàng con phận nghèo giờ phải thêm mồ côi.