Từ giã áo thư sinh,
Lìa xa mái gia đình,
Ði giữa lòng đất mẹ,
Trải qua bao dâu bể,
Ðầy sóng gió điêu linh.
Ðời còn lắm công danh,
Người tranh đấu chưa thành,
Mưa gió còn giá lạnh,
Niềm đau thương canh cánh,
Ðất mẹ vẫn nặng tình.
Từ giã áo thư sinh,
Lìa xa mái gia đình,
Ði giữa lòng đất mẹ,
Trải qua bao dâu bể,
Ðầy sóng gió điêu linh.
Ðời còn lắm công danh,
Người tranh đấu chưa thành,
Mưa gió còn giá lạnh,
Niềm đau thương canh cánh,
Ðất mẹ vẫn nặng tình.
Anh hỡi từ đây ngày mơ tháng mộng đành xin vẫy chào,
Khi bước đường yêu anh và tôi đi không còn chung lối,
Cuộc tình mình xây với nhiều ước mong,
Trao hết về nhau muốn bên nhau suốt đời,
Ngờ đâu hai ta hai đôi bờ xa cách.
Tan vỡ thật sao giờ phải chấp nhận tình duyên đã cạn,
Vẫn biết tình yêu yêu từ con tim không điều gượng ép,
Người còn vì nhau sẽ chẳng bước đi,
Khi muốn rời xa luyến lưu cũng được gì,
Thì thôi cớ sao không quên mối tình này đi.
Kỷ niệm ngày xưa hai đứa thoáng đâu đây môi tình đắm say,
Kỷ niệm ngày xưa hai đứa nói yêu nhau thật lòng lâu lắm,
Đôi tim bé như say khẽ nguyện cầu mình bên nhau mãi,
Em khóc ướt vai anh sẽ thật buồn khi ta mất nhau.
Kỷ niệm ngày xưa hai đứa đã xa nhau thật rồi có hay,
Dại khờ vì anh không nói, nói yêu em khi còn hai đứa,
Hôm nay đứng trông theo, bóng một người về nơi xa ấy,
Anh có biết không anh, tiễn anh về tình tôi mất rồi.
Em đi tìm giọt nắng nắng mãi đi hoang nhạt theo năm tháng,
Lang thang tìm đâu em hỡi dẫu biết mùa sang,
Còn trong quên lãng chơi vơi phím đàn.
Mùa rớt bên thềm mười ngón tay mềm,
Từng phím mơ màng gọi nắng hanh tàn trong vô tình miên man..
Ngày ấy đâu rồi ngập nắng bên đồi,
Ôm nắng trong tay tan theo men say nụ hôn ngây ngất,
Ngày ấy xa vời mờ khuất chân trời,
Buồn vui đong đếm mùa sang bao giờ.
Người tình xưa về đâu, mưa giăng ngoài ngõ nhỏ,
Người tình đi về đâu ai còn ngơ ngác đứng trông ai,
Ngày đầu mới gặp nhau ngỡ đã yêu kiếp nào,
Khi đã yêu trong lòng mà mặt ngoài vẫn còn e.
Ngày nào khi còn yêu, đưa nhau về ngõ nhỏ,
Ngoài trời mưa lạnh câm sao lòng nghe tim ấm đôi tim,
Người vội trao nụ hôn môi xao xuyến phút ban đầu,
Bao ước mơ hôm nao nay chỉ còn là thương đau.
Nếu xa nhau, anh xin làm mây thu,
Khóc em, dài những tháng mưa ngâu,
Mưa thu buồn, buồn đời anh bấy lâu,
Gió thu sầu, hát bài ca nhớ nhau.
Nếu xa nhau, anh xin làm dòng sông,
Nhớ em dài những thoáng mênh mông,
Khúc sông buồn, buồn trời bao lá rong,
Tím mây chiều lạc loài vương nhớ nhung.
Thời gian qua vô tình không nghỉ tới,
Phận làm con hiếu nghĩa đáp chưa tròn,
Mẹ buồn con có bao giờ con biết,
Con xin lỗi mẹ tha thứ cho con.
Mẹ thương con đã hy sinh trọn kiếp,
Vạn niềm đau mẹ giấu kín trong lòng,
Mẹ cười vui tuy đời không thuận ý,
Miếng ngon mẹ nhường hơi ấm trao con.
Xuân đã về anh có hay,
Hoa bướm vui mùa xum vầy,
Nơi phương trời anh có nhớ,
Một người luôn nhắc tên anh,
Và mơ duyên lứa đôi.
Nếu xuân về vắng anh,
Ong bướm thôi dệt duyên lành,
Dây tơ trùng cung lỡ phím,
Cho khúc hát ái ân,
Từ đây lỡ tơ duyên.
Đom đóm đâu ra chiều hôm thật nhiều,
Tiền đồn ven biên anh vừa lên phiên đổi gác,
Từng bày đom đóm như thấp sáng kỷ niệm của chúng ta,
Ngày xa xưa chơi trò đi trốn nhau,
Cho em đi tìm gọi anh Đom Đóm ơi.
Anh khéo nên em thường hay giận hờn,
Một lần anh thua em trèo lên trên ngọn khế,
Nào ngờ mưu kế đem đom đóm anh cài lên tóc em,
Từ đêm đen lập lòe đom đóm bay,
Em anh đây rồi nên vẫn khen anh tài ghê.
Chuyện mình ngày thơ ấu hái chung mồng tơi về chơi trò sách vở,
Tháng năm lớn dần mình chung lớp lưu luyến rồi yêu nhau.
Kể từ đó em hái mực mồng tơi,
Mực mồng tơi màu tím viết thư tình cho anh,
Thương thương màu tím buồn hẹn nhau quán bên đường.
Thì thầm chuyện đôi lứa chẳng ai được nghe vì em còn mắc cỡ,
Nếu anh nói lại chuyện hai đứa em sẽ giận nghe anh.
Tình yêu đó em viết từng bài thơ,
Mực mồng tơi màu tím với duyên tình ban sơ,
Qua bao ngày tháng dài tình khôn lớn ai ngờ.