Mực Tím Mồng Tơi

Chuyện mình ngày thơ ấu hái chung mồng tơi về chơi trò sách vở,
Tháng năm lớn dần mình chung lớp lưu luyến rồi yêu nhau.
Kể từ đó em hái mực mồng tơi,
Mực mồng tơi màu tím viết thư tình cho anh,
Thương thương màu tím buồn hẹn nhau quán bên đường.

Thì thầm chuyện đôi lứa chẳng ai được nghe vì em còn mắc cỡ,
Nếu anh nói lại chuyện hai đứa em sẽ giận nghe anh.
Tình yêu đó em viết từng bài thơ,
Mực mồng tơi màu tím với duyên tình ban sơ,
Qua bao ngày tháng dài tình khôn lớn ai ngờ.

Ngại Ngùng (Trần Thiện Thanh)

Muốn nói mà ngại ngùng,
Thư lòng anh viết gửi cho em,
Muốn nói lời trao duyên,
Sao tình riêng cứ ngại ngùng thêm.

Em là cô gái, vui bên màu vải,
Kén tơ nuôi tằm, lo cho ngày mai, anh là người trai,
Hiên ngang trên vai bên đàn bên súng cố xây đời tươi.

Uống Hết Đêm Này

Em ơi nếu mình không duyên nợ,
Thì đường tình thôi nhắc lại làm gì,
Chớ buồn cho lệ thấm hoen mi,
Chuyện ngày xưa như kỷ niệm buồn,
Đưa nhau một lần rồi đoạn cuối phân ly.

Anh đâu trách hờn cho duyên phận,
Vì nhiều mộng mơ nên vướng sợi buồn,
Gắng cười cho trọn tiếng yêu thương,
Rồi ngày mai mỗi đứa một đường,
Đêm cuối chưa tàn sao lệ vấn vương.

Năm Cụm Núi Quê Hương

Chiều nay có người thương binh,
Trở về thăm nguyên quán,
Với một bàn tay còn lại,
Quê hương anh mấy ải đèo xa,
Chiều thơ êm ả câu hò,
Ngũ Hành năm cụm núi xanh mờ.

Mẹ thương buồn kể anh nghe,
Ngày xưa mẹ cùng cha,
Trai lành gái đảm thương nhau,
Vì tình duyên hai đứa ngoại già cho lấy nhau,
Đám cưới vài buồng cau líp trầu.

Kiêu Sa Em Về Đâu

Trời cho em, con số kiêu sa nên tình em tựa mây khói,
Chớm vào yêu, người đưa tình đón, vây lấy đời em,
Bằng trò vui thế nhân, bướm ong đua tình, bên em em nào biết.

Rồi ngày kia, em gái kiêu sa lao thân vào những cuộc vui,
Ánh đèn buông, dập dìu em bước, vui với thâu đêm,
Đèn mầu theo khói bay, ngả nghiêng say tình, em quên đời em từ đây.

Tâm Sự Chàng Ca Sĩ

Tôi nói về đời tôi số phận ca sĩ sống trong màng nhung,
Khi ánh đèn vàng xanh long lanh sáng soi trên nét mặt tô màu,
Lời ca chất chứa trong tim niềm thương đau,
Nhiều đêm thức trắng suy tư từng canh thâu,
Nhiều đêm tiếng ca không mua được lòng người.

Nghe tiếng đàn hoà vang tâm hồn tôi thấy lân lân buồn buồn,
Em gái hỏi chàng ơi sao anh đắm say trong khúc nhạc ân tình,
Trời cho tiếng hát nên anh thường ngân nga,
Đời anh đang sống như con tằm nhả tơ,
Người yêu đã cho anh thấm ngọt mùi tình.

Nỗi Nhớ Mưa Phai

Đêm nay một mình ngồi đếm tiếng mưa rơi,
Thương nhớ người yêu xa vắng ở cuối trời,
Nằm nghe tâm tư đi tìm về dĩ vãng xưa,
Tuổi xuân vào yêu như đất hẹn mưa đầu mùa,
Lòng xao xuyến đầy vơi đẹp như vần thơ.

Trong mưa ngày nào mình sánh bước chung vai,
Mưa ướt người yêu trên tóc giọt ngắn dài,
Đời nghe xôn xao khi lòng mộng mơ vút cao,
Tình như nụ hoa đang hé nhụy hương ngọt ngào,
Cầm tay hứa cùng nhau yêu đến ngàn sau.

Mùa Xuân Trông Thư Em

Thư viết từ miền xa,
Gửi về em gái anh chưa quen mặt,
Năm nay đơn vị anh vui đón xuân,
Bằng những lời em gái viết trong thư.

Xuân núi rừng rộn vui,
Mấy thằng khoe có khăn thêu em tặng,
Những chiến binh đọc thư ghi chép nhanh,
Hình như những gian truân giờ tiêu tan.

Ngã Rẽ Cuộc Đời (Bảo Chấn)

Tìm đâu để thấy ngây thơ ngày cũ xa rồi?
Còn chăng là những đắng cay, tình là thế thôi,
Về đong đầy những kỷ niệm nằm trong góc khuất nỗi niềm,
Giờ anh về cõi trời xa thương nhớ.

Đời như ngọn gió đưa ta về cõi xa nào?
Dòng sông lặng lẽ đôi bờ, bạc đầu nhớ nhau,
Người đi lạc lối nơi nào còn nghe nỗi nhớ dâng trào,
Đừng như ngã rẽ chia xa nỗi đau.

Xa Rồi Ngày Xưa

Ta chia tay rồi, lệ buồn hoen mi thêm đắm sầu vướng bận người đi,
Cõi yêu thương từ đây thôi khép lại trang tình,
Buồn đau chôn giấu cho riêng mình,
Khi trái tim chung tình vỡ tan rồi mộng ước lung linh.

Đêm trăng hôm nào hẹn thề mai sau duyên chúng mình mãi là của nhau,
Nỡ quên sao thề xưa câu biển cạn non mòn,
Người quên cho dấu yêu không còn,
Cho nhớ thương không tròn, để trăng buồn khóc lời nỉ non.