Về miền Trung cát trắng với rừng
Vách núi với biển biếc liền nhau
Miền Trung đòn gánh cong hai đầu
Thương nhau câu hát cong hai đầu
Yêu nhau gừng cay muối mặn
Đường về làng quê nắng rát đôi chân
Nắng rát ca dao mà theo nhau về.
Hôm qua tôi đọc báo thấy tin anh ngã gục phía trang sau chia buồn
Lòng mình bỗng lạnh câm xúc động đến dị thường xuôi đôi dòng lệ tuôn
Tình bạn anh và tôi nay cách xa nhau rồi
Mang tiếc thương trong đời những ngày vui tắt lịm
Màu trời loang màu tím như tiễn đưa linh hồn một người vừa ra đi.
Mùa hoa nào làm lòng em xao xuyến
Mùa hoa nào còn đẹp mãi trong tim
Tuổi thần tiên nhiều mơ ước êm đềm
Không u hoài đẹp như nắng ban mai
Thôi đừng nói làm chi khi tình yêu tan vỡ
Đừng nói làm chi, đừng nói làm chi em ơi
Em đi đường em, tôi đi đường tôi
Tình nghĩa đôi ta có thế thôi.
Cành hoa tim tím bé xinh xinh báo xuân nồng
Cành đào phong kín cánh mong manh như hoa lòng
Hà Nội mừng đón Tết hoa chen người đi liễu rũ mà chi
Mặn lên da là biển
Mặn xuống tóc là trời
Lính đảo không trắng nổi
Yêu hay đừng em ơi
Con quỳ con lạy mẹ cha
Ơn cha nghĩa mẹ con đền được là bao
Năm dài tháng rộng gian nan
Nuôi đàn con khôn lớn nên người.
Xa quê hương bao năm dài cách biệt
Ngày anh về qua bến khúc sông xưa
Người em bến sông chờ năm ấy
Nay đâu rồi sao đò vắng không em
Đây suối rừng xanh đùn quanh đây mây trắng nghìn hoa với cây lành
Còn gì viễn khách về đây chi hỡi người đất Việt giặc tràn lan
Biết Tha La hận căm nhẹ bước gặp cụ già ngạo nghễ đang ngóng gió
Em chẳng biết gì ư cười rung rung râu trắng
Đã từ bao năm qua khói loạn phủ mịt mù.
Thế rồi mùa hè qua từ đấy tạm biệt nhau ngày ấy thương nhớ trong tim đầy
Nhớ hoài miền thuỳ dương nước xanh chiều chiều hai đứa mình ngồi nhìn đợt sóng nhô
Biết đâu ngày vui sao chóng tàn giã từ nhau vội vàng phượng tàn trên hè phố
Nhìn trăng khuya tránh bên mái lầu cánh phượng đã nhạt màu ép trong lòng tay sầu.