Ai lên xứ hoa đào dừng chân bên hồ nghe chiều rơi,
Nghe hơi giá len vào hồn người chiều xuân mây êm trôi,
Thông reo bên suối vắng, lời dìu dặt như tiếng tơ,
Xuân đi trong mắt biếc lòng dạt dào nên ý thơ,
Nghe tâm tư mơ ước mộng đào nguyên đẹp như chuyện ngày xưa.
Cho anh nét đẹp học sinh trong vòng tay trìu mến,
Cho em ước vọng đăng trình nửa vầng trăng thề,
Kể từ ngày anh đi đã lâu chỉ vì tình quê hương thắm sâu,
Đêm đêm trông trời chuyện buồn vui,
Em, anh con ghi mãi với hai người thôi.
Bình thường bình thường thôi,
Bạn ơi quê hương tôi,
Cùng núi giăng mây cùng lúa xanh đôi bờ,
Và một dòng sông nước đầy với sớm tối,
E ấp sông như cô gái quê tròn trăng…
Bình thường bình thường thôi,
Dòng sông quê hương tôi,
Nhưng nếu tôi xa dòng nước xanh quê nhà,
Là trọn đời tôi sẽ nghèo đi nỗi nhớ,
Như con sông phơi bãi cát hoang cằn khô…
Một xóm nghèo ven sông có con đò tên là đò bến Hạ,
Một gái nghèo đoan trang nhan sắc nàng như là một đoá hoa..
Nhà vốn nghèo cho nên sớm xa lìa sách đèn cùng mái trường,
Ngày ngày ra bến giúp mẹ đưa đò Bến Hạ đưa đò, gái đẹp đưa đò…
Đời cho ta bao niềm nhớ bao lần lỡ hẹn hò,
Để đêm đêm đèn mờ soi bóng nhỏ,
Thương đời mình nhiều nỗi xót xa,
Gót son mềm người đã đi qua…
Người xa ta ta mòn mỏi trong mòn mỏi đợi chờ,
Người yêu ta để hồn ta chết dở,
Bởi một lần chờ tím môi thơm,
Hơn một lần tay trọn vòng tay ôm…
Có người nào không ngậm ngùi cho duyên kiếp, khi nghe kể chuyện xưa,
Chuyện hoa pen- seé đau thương và dang dở, nàng đã khoác nâu sòng,
Rồi từ đấy bao lần lệ hoen mi, niềm ưu tư khoác khép lên đôi vai gầy,
Cuộc đời chìm trôi theo tiếng kệ kinh, chuyện ngày xưa chỉ thoáng trong mơ…
Gió mùa xuân bôn bà người xa xứ,
Có ai về miệt thứ gửi lời thăm,
Gió mùa hè xa xăm lòng thổn thức,
Con trăng này rưng rức giọt sầu thương…
Gió mùa thu bâng khuâng chờ ai đó,
Gió đông về lạnh lẽo quá người ơi,
Tiếng đàn kiềm ngân nga buồn da diết,
Nhớ thương người héo hắt cả dòng sông…
Anh ơi biển chiều nay biển xanh xanh đẹp quá,
Tàu anh như lướt nhẹ. Anh nhìn trời xanh trong,
Tơ trời như màu áo của người anh mến yêu…
Em ngồi bên bờ vắng theo dõi tàu anh đi,
Vượt nghìn trùng hải lý. Em ơi em biết không,
Có người yêu lính biển hồn nương sóng bay theo…
Bóng tàu chậm chậm trôi tàu neo trên biển vắng,
Lạc vào vùng đất lạ. Hoang đảo đầy hoa sim,
Bao nàng tiên kiều diễm đẹp tựa trong sách xưa…
Có nàng tiên đẹp nhất đem biếu một vòng hoa,
Nụ cười nàng lơi lả. Anh đưa tay nắm tay,
Cho mắt em rưng buồn vì ghen anh biết không…
Đến bao giờ trở về Việt Nam, thăm đồng lúa vàng, thăm con đò chiều hoang,
Đường mòn quanh co ôm chân hàng tre thắm, nghe gió chiều nhẹ đưa…
Đến bao giờ ta được nhìn ta, ta được nhìn ta trong niềm vui phố xưa,
Cô em đôi mắt ướt mang sầu chia ly ra mừng đón anh về…
Em sắp về chưa mong chờ mấy năm rồi,
Ðợi em về như nắng trông mưa như thâu đêm chờ sáng,
Như đứa con thương nhớ mẹ đợi chờ…
Em sắp về chưa cho vườn cũ thêm hoa,
Ðêm reo vui bếp lửa sau nhà,
Ôi có em về có em về đời thôi hết chia xa…