Đan Áo Mùa Xuân

Cứ mỗi lần hoa mai vàng trước ngõ,
Là em thôi mong nhớ xuân này chàng có về,
Hỏi hoa hoa chẳng nói, hỏi mây mây lặng đứng,
Hỏi gió gió ngập ngừng, hỏi nắng nắng ngại ngùng…

Chim mách rằng anh đang ngoài chiến tuyến,
Người yêu thay tay súng, gối mộng là lá rừng,
Vì quê hương còn khổ, tình yêu xin để đó,
Cho xác chết ngậm cười, cho nước mắt thôi rơi…

Đêm Tiền Đồn (Lam Phương)

Vùng cao nguyên đất đỏ, trời lạnh với sương mù,
Thương mến anh vượt đường xa đến đây,
Mưa vẫn bay mà lòng anh vẫn say,
Diệt thù trong rừng sâu khi bên suối vắng đêm thâu…

Gặp anh trong phút này, là mừng trong phút này,
Khi chiến tranh còn gây thêm máu lửa,
Thì mộng mơ xin trả hết cho đời,
Quê hương này còn mãi mãi nhờ anh…

Chuyến Đi Về Sáng

Người ơi nếu yêu rồi chớ để buồn người trai nơi xa xôi,
Người ơi nếu thương rồi chớ để nhạt màu son trên đôi môi,
Tôi kể rằng đêm nao sương rơi, rơi trên áo ai kết nên chuyện đời,
Và giữa khi tâm tư rét mướt, hồi còi hững hờ xé nát đêm dài…

Hành trang kín vai gầy có một người mà tôi chưa quen tên,
Nhẹ vuốt mái tóc bồng, ngước nhìn bầu trời cao ôi mênh mông,
Xe dập dồn băng đi trong sương, xa xa lướt nhanh cuốn theo bụi đường,
Và người đi trong cơn lốc xoáy, một mình ai còn ngơ ngác trong đêm trường…

Đêm Trên Vùng Đất Lạ

Ngày tạm dừng bước quân hành,
Quán khuya phố nhỏ trông mưa sự tình,
Vào cuối tháng đến đêm này vơi túi nhỏ,
Cạn tiền vui buổi này nên rượu uống chưa say…

Bạn bè mình có dăm người,
Đứa đi đứa ở đứa xa bạt ngàn,
Lòng day dứt lúc nghe hồn loang vết đạn,
Thù hằn qua môi buồn nên từ đó căm hờn…

Bạc Màu Áo Trận

Từ dạo xa nhau anh đi vào quân ngũ gian lao,
Địa đầu biên khu chấn quân thù đời áo hoa rừng,
Từng đêm hỏa châu tung trời cao,
Điệu buồn đại liên rơi ngàn sau,
Chợt nghe lòng nhớ nhung về người em gái nhỏ thành đô…

Ngoài tình quê hương con tim này xin trọn dâng cho em,
Ngày tàn theo năm xa phố phường bại gió trăng gềnh,
Dù cho thời gian đi dài lâu,
Đừng buồn nghe em cho mình vui,
Chờ anh nghỉ phép anh về đêm đối diện hàn huyên…

Lặng Thầm (Thế Hiển)

Bao đêm rồi tôi lang thang phố vắng,
Đi ngang nhà cô bé học cùng trường,
Dáng em gầy mong manh như lá cỏ,
Mái tóc huyền óng ả thật dễ thương…

Tôi thẫn thờ ngu ngơ bên hiên vắng,
Cứ đứng chờ như nắng hạn chờ mưa,
Và đêm về ngơ ngẩn thức làm thơ,
Trang giấy trắng hay tình tôi mộng mơ…

Quán Nửa Khuya

Quán nửa khuya đèn mờ theo hơi khói,
Trút tâm tư vào đêm vắng canh dài,
Quãng đời tôi tàu đêm vắng không người vẫn lặng trôi…
Tôi là người tha hương đi bốn phương,
Anh là người quân nhân vui gió sương,
Câu chuyện tâm tình vui theo khói bay tay cầm tay…

Giã Biệt Sài Gòn

Cùng trang cùng lứa chúng tôi cùng đơn vị,
Thương mến nhau chung một toán,
Giã từ Sài Gòn yêu,
Nửa đêm tâm sự lính mơ kiếp tha hương đồng hành..
Vui chung cuộc hành trình phong sương chưa lần bước,
Ba tháng dài được là bao,
Hỏi em em lại khóc bàn tay đan níu lại,
Xin thời gian chưa qua mau…

Lời Hứa Ban Đầu

Người đi còn nhớ chiều tiễn đưa,
Giờ đây xin nhớ trở về xa xưa,
Ai kết áo em cánh hoa hồng đầu tiên cho em thêm ưu phiền,
Tình yêu anh cho em từ đó,
Mong sao cho trời sáng, anh sẽ về thăm em….

Giờ đây còn nhớ gì hỡi em,
Ngày xưa em hứa trọn đời yêu anh,
Như bướm với hoa không khi nào lìa xa yêu thương thêm đậm đà,
Đời hoa không khi nào lạc bến,
Không mang tên loài bướm, anh sẽ về bên em…

Chuyện Giàn Thiên Lý 2

Đã nhiều năm qua rồi,
Tôi là người lính chiến,
Quên thân mình giữ làng quê,
Những chiều rừng hành quân,
Thương về người em gái,
Chờ mãi tôi chưa lần về…

Nàng yêu loài hoa tên là thiên lý,
Nên lấy phải chồng đi xa,
Nhớ trước hiên nhà tranh,
Có giàn hoa màu trắng,
Em cười nói xinh xinh…