Hát nữa đi em, lỡ ngày kia sông cạn đá mòn,
Hát nữa đi em, cuộc tình ta chưa hết đoạn đường,
Hát nữa đi em, khơi bếp hồng ánh lửa đêm đen,
Chuyện ngày xưa nhắc chi thêm buồn,
Đời ai không có.. những tâm sự buồn.
Một đêm tôi mơ mình ríu rít đưa nhau về,
Thăm quê xưa với vườn cau thề…
Bàn tay anh đan dìu em bước trên cỏ khô,
Đi trong hoang vắng chiều Tây Đô.
Về đây bên nhau ta nối lại tình xưa.
Chuyện tình mà bao năm qua em gói ghém từng kỷ niệm.
Phai nắng con đường xưa những chiều hẹn nhau mưa đổ.
Mưa ướt lạnh vai anh, em thấy lòng mình xót xa.
Mùa Thu năm nao, anh với em gặp nhau.
Tưởng rằng mình quen nhau thôi khi đã biết thì yêu rồi.
Đôi trái tim chờ nhau hứa hẹn mùa Đông muôn thuở.
Sương buốt lạnh môi em, anh thấy lòng mình giá băng.
Phố đêm đèn mờ giăng giăng,
Màu trắng như vì sao gối đầu ngủ yên,
Phố đêm nhiều lần suy tư,
Khi nhở còn trong đời,
Những ngày thương tích lớn…
Mây đen làm úa trăng gầy,
Cho nên còn tiếng say mềm,
Trước thềm ngàn lời vu vơ,
Vì người hay mơ dòng đời như thơ…
Ngày xửa ngày xưa đôi ta chung nón đôi ta chung đường.
Lên sáu lên năm đôi ta cùng sách đôi ta cùng trường.
Đường qua nhà em nghiêng nghiêng sân nắng, nghiêng nghiêng mây hồng.
Chiều nao đuổi bướm, bướm bay vô vườn mà nước mắt rưng rưng
Đời từ muôn thuở tiếng mưa có vui bao giờ,
Chuyện lòng tôi kể cách đây đã ba mùa mưa,
Tôi đem tất cả chuyện lòng trao hết cho người,
Nguyện tròn thương tròn nhớ…
Nàng là trinh nữ tóc buông kín đôi vai gầy,
Một làn môi đỏ mắt chưa vấn vương vì ai,
Chân son gót nhỏ đi tìm hương phấn cho đời,
Trời xanh đã an bài…
Rừng lá xanh xanh cây phủ đường đi,
Thành phố sau lưng ôm mộng ước gì,
Tôi là người đi chinh chiến dài lâu,
Nên mộng ước đầu tôi nghe đã chìm sâu…
Từ máy thu thanh cô nàng vừa ca:
“Trọn kiếp yêu anh lính khổ xa nhà”,
Giữa rừng già vang tiếng hát thật cao,
Nhưng giữa già tôi có thấy gì đâu?…
Đường thương đau đày ải nhân gian,
Ai chưa qua chưa phải là người,
Trong thói đời, cười ra nước mắt,
Xưa trắng tay gọi tên bằng hữu,
Giờ giàu sang quên kẻ tâm giao,
Còn gian dối cho nhau…
Người yêu ta rồi cũng xa ta,
Nên chung thân ta giận cuộc đời,
Đôi mắt nào từng đêm buốt giá,
Bên chiếu chăn tình xa nhịp thở,
Tiền đổi tay khi rủ cơn mê,
Để chua xót trên lối về…
Tôi quen biết anh giữa một đêm thật tình cờ,
Sân ga vắng thưa người và ngoài kia vẫn mưa rơi,
Tình chưa thành lời vì còn ngại tình gian dối,
Rồi ta đã quen nhau và cho nhau phút hẹn hò…
Còi tàu vang lên xé màn đêm thật hãi hùng,
Bên nhau phút giây này sợ ngày mai cách xa nhau,
Sợ câu tạ từ và sợ đường tình hai lối,
Thì tôi chỉ xin anh nếu yêu mình nên thật lòng…
Thầm chào nhau thôi rồi vĩnh biệt người ơi,
Ngàу buồn đã tới nàу giâу phút tôi xa người,
Tình đã úa nhàu, mình đã thôi nhau,
Từ đâу biết rồi đời tôi sẽ đi về đâu.
Nẻo đường năm xưa giờ vắng lạnh chiều mưa,
Lời nào đã hứa còn lưu giữ chi thêm thừa,
Người thương ai rồi, người hết thương tôi,
Người đâu biết rằng lòng nàу tan nát tơi bời.