Có hai người thuở nhỏ nhà sát ven sông
Nhiều đêm đứng nhìn trăng chơi vơi giữa dòng
Tuổi niên thiếu hay mơ mộng nhỏ
Vầng trăng sáng chia đôi một nửa
Để tặng nhau kỷ niệm ngày sau khi cách xa.
Quen nhau từ năm tháng rồi ngàn phương xa vời
Anh đến nơi này để rồi quen nhau mãi mãi
Anh trai người trai chiến trường
Rời xa phố phường vui bước lên đường để mà xây đắp quê hương
Ước mộng thật nhiều nhưng khi duyên nợ chợt đâu đưa đến
Ai có ngờ đâu mình tay trắng tay buồn ơi là buồn
Còn gì cho nhau ngoài tình yêu thôi làm sao nên đôi đã yêu nhau rồi
Trước sau thôi đành đựng lên đám cưới cho có lệ mà thôi
Lời 1 Duy Khánh hát:
Bao đêm không ngủ gối chiếc đã hoen lệ sầu
Bao đêm không ngủ tiếng khóc xót thương tìm nhau
Anh ơi đi đâu phương trời nào có thấu
Những nỗi đắng cay buồn đau cho tình ban đầu.
Còn đâu em bao giây phút yêu nhau ngày xa xưa
Còn đâu em bên khu phố vắng tanh một đêm mưa
Say sưa ta gởi trao ân tình mong sau mai mốt đây đôi mình
Tròn câu duyên kiếp và sẽ yêu nhau hoài
Mộng tình về chung lối năm tháng ta đẹp đôi
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé
Để lòng buồn anh dạo khắp quanh sân
Nhìn trên tay điếu thuốc cháy lụi dần
Anh sẽ nói: “Gớm sao mà nhớ thế!”
Nếu chiến tranh tàn anh đưa em về thăm lại vùng quê
Thăm lại thôn xưa xa từ khi lửa dầy binh biến
Ta sẽ đưa nhau về đô thị xa chốn kinh đô về quê đồng
Quê mình còn đây sau chiến tranh vết hận còn ghi.
Khi nắng nhẹ vương trên lưng đồi
Xa vắng miền quê bao năm rồi
Về gặp em ngây thơ duyên dáng
Hôm xưa tiễn anh nơi cuối làng
Tôi kể người nghe một thiên tình sử
Một thiên tình sử đẫm lệ thương đau
Em là con gái sang giàu
Xây mộng hạnh phúc ban đầu
Ai ngờ chuốt lấy thương đau