Lời 1 Duy Khánh hát:
Bao đêm không ngủ gối chiếc đã hoen lệ sầu
Bao đêm không ngủ tiếng khóc xót thương tìm nhau
Anh ơi đi đâu phương trời nào có thấu
Những nỗi đắng cay buồn đau cho tình ban đầu.
Còn đâu em bao giây phút yêu nhau ngày xa xưa
Còn đâu em bên khu phố vắng tanh một đêm mưa
Say sưa ta gởi trao ân tình mong sau mai mốt đây đôi mình
Tròn câu duyên kiếp và sẽ yêu nhau hoài
Mộng tình về chung lối năm tháng ta đẹp đôi
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé
Để lòng buồn anh dạo khắp quanh sân
Nhìn trên tay điếu thuốc cháy lụi dần
Anh sẽ nói: “Gớm sao mà nhớ thế!”
Nếu chiến tranh tàn anh đưa em về thăm lại vùng quê
Thăm lại thôn xưa xa từ khi lửa dầy binh biến
Ta sẽ đưa nhau về đô thị xa chốn kinh đô về quê đồng
Quê mình còn đây sau chiến tranh vết hận còn ghi.
Khi nắng nhẹ vương trên lưng đồi
Xa vắng miền quê bao năm rồi
Về gặp em ngây thơ duyên dáng
Hôm xưa tiễn anh nơi cuối làng
Tôi kể người nghe một thiên tình sử
Một thiên tình sử đẫm lệ thương đau
Em là con gái sang giàu
Xây mộng hạnh phúc ban đầu
Ai ngờ chuốt lấy thương đau
Ai đón em với những bồi hồi
Mà riêng ta sầu nhớ lên rồi
Em đi xây nghìn dang dở
Hương tóc phai trong đời
Quên ngày xưa
Ngày xưa hoa bướm chung đôi
Ngâm thơ:
Trời xui tan vỡ tình đôi lứa, lời hẹn thề xưa theo gió bay
Nhắc đến làm chi thêm sầu khổ, thêm tủi kiếp nghèo phận trắng tay
Qua miền Hậu Giang ngất ngây bao ân tình
Tháp Mười đồng sâu nhớ thương con sông dài
Đất đượm phù sa cây lúa đã đơm bông
Thắm trên quê nhà ôm ấp bao thiết tha