Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé
Để lòng buồn anh dạo khắp quanh sân
Nhìn trên tay điếu thuốc cháy lụi dần
Anh sẽ nói: “Gớm sao mà nhớ thế!”
Nếu chiến tranh tàn anh đưa em về thăm lại vùng quê
Thăm lại thôn xưa xa từ khi lửa dầy binh biến
Ta sẽ đưa nhau về đô thị xa chốn kinh đô về quê đồng
Quê mình còn đây sau chiến tranh vết hận còn ghi.
Khi nắng nhẹ vương trên lưng đồi
Xa vắng miền quê bao năm rồi
Về gặp em ngây thơ duyên dáng
Hôm xưa tiễn anh nơi cuối làng
Tôi kể người nghe một thiên tình sử
Một thiên tình sử đẫm lệ thương đau
Em là con gái sang giàu
Xây mộng hạnh phúc ban đầu
Ai ngờ chuốt lấy thương đau
Tôi chắp tay xin lạy tôi lạy người đời
Lạy bạn bè lạy em đã lừa dối
Tôi xin lạy cơn đau
Đi trên vực sâu nghe buồn gì đâu
Khi chưa tỏ tình đã nói xa nhau.
Sáng chủ nhật rồi anh đi lính không tới nhà thăm em
Có chờ anh mang đến tặng hoa hương sắc của tình yêu
Tình yêu chúng mình mong ước đến vui chủ nhật có bấy nhiêu
Tuần nao không dìu em đi phố là giận anh em bắt đền.
Giữa lòng phố gầy trời đổ mưa mây
Xui cho anh nhớ chuyện mình
Ngày đó quen nhau khi mưa mây kín đường dài
Ân tình trót vay, trên đôi môi hồng ngát say.
Một sớm mưa nhiều tôi rời thành xưa
Sông nước tiêu / điều nhỏ lệ buồn đưa
Hắt hiu tâm hồn vì không có ai
Tiễn mình chỉ một lần cuối
Tháng năm bẽ bàng tình duyên
Tôi nhớ người em Vỹ Dạ
Gặp bên chợ Ðông Ba
Lần ghé miền Trung yêu thương
Theo chuyến đò xuôi ngược dòng Hương
Kỷ niệm cuối đường xưa người hôn lên tóc em dài
Phút đầu nhìn nhau không nói
Hỏi lòng thấy mình yêu tình yêu trao đến ai
Lệ tình lên mắt nhung mờ.