Ai đón em với những bồi hồi
Mà riêng ta sầu nhớ lên rồi
Em đi xây nghìn dang dở
Hương tóc phai trong đời
Quên ngày xưa
Ngày xưa hoa bướm chung đôi
Ngâm thơ:
Trời xui tan vỡ tình đôi lứa, lời hẹn thề xưa theo gió bay
Nhắc đến làm chi thêm sầu khổ, thêm tủi kiếp nghèo phận trắng tay
Qua miền Hậu Giang ngất ngây bao ân tình
Tháp Mười đồng sâu nhớ thương con sông dài
Đất đượm phù sa cây lúa đã đơm bông
Thắm trên quê nhà ôm ấp bao thiết tha
Tôi chắp tay xin lạy tôi lạy người đời
Lạy bạn bè lạy em đã lừa dối
Tôi xin lạy cơn đau
Đi trên vực sâu nghe buồn gì đâu
Khi chưa tỏ tình đã nói xa nhau.
Sáng chủ nhật rồi anh đi lính không tới nhà thăm em
Có chờ anh mang đến tặng hoa hương sắc của tình yêu
Tình yêu chúng mình mong ước đến vui chủ nhật có bấy nhiêu
Tuần nao không dìu em đi phố là giận anh em bắt đền.
Giữa lòng phố gầy trời đổ mưa mây
Xui cho anh nhớ chuyện mình
Ngày đó quen nhau khi mưa mây kín đường dài
Ân tình trót vay, trên đôi môi hồng ngát say.
Một sớm mưa nhiều tôi rời thành xưa
Sông nước tiêu / điều nhỏ lệ buồn đưa
Hắt hiu tâm hồn vì không có ai
Tiễn mình chỉ một lần cuối
Tháng năm bẽ bàng tình duyên
Tôi nhớ người em Vỹ Dạ
Gặp bên chợ Ðông Ba
Lần ghé miền Trung yêu thương
Theo chuyến đò xuôi ngược dòng Hương
Kỷ niệm cuối đường xưa người hôn lên tóc em dài
Phút đầu nhìn nhau không nói
Hỏi lòng thấy mình yêu tình yêu trao đến ai
Lệ tình lên mắt nhung mờ.
Thôi em hãy về đi
Xin trả lại em, những gì đầu môi em trao
Xui hai đứa gặp nhau mai sau nên nghĩa vợ chồng
Mà nay đâu ngờ biệt ly, em chớ buồn làm chi