Tôi trở về quê hương, tìm lại người thương
Ghé thăm Sài Gòn, muôn màu muôn sắc
Thăm cô bạn học, nhớ thời sinh viên, khát vọng tương lai
Rồi đến một chiều phai nắng và khi gió heo may sang
Tôi cúi đầu trên sân nắng thương sao là thương mái tóc bơ vơ nền áo trinh
Thương những ngày vui chưa đến mà người đi nghìn sông bến
Tôi lặng ngước trông cao vời nghe như ngày mưa bão cuốn xô lên đời mình
Có người hỏi tôi, tại sao thường nghe nhạc tình
Tại sao thường ca nhạc sến
Trả lời gì đây, trong tim đầy vơi nỗi niềm
Từ thuở còn thơ nghe tiếng mẹ ầu ơ.
Biết anh buồn vì em đi lấy chồng
Biết anh buồn và còn đang nhớ mong
Một người đi thuyền tách bến sang sông
Một người đang ưu ầu bên pháo hồng
Sương ướt nhẹ bờ vai lành lạnh gió thu về
Gót buồn qua lối cũ sao hồn nghe nhớ ai!
Nhớ ngày ta quen nhau chua xót tình yêu muộn
Nhìn nhau xa tầm tay ôi âm thầm đắng cay
Vừa bên nhau một ngày nghe như tình đã đầy
Nghe như hồn đã chín hương tình dâng ngọt ngào.
Bao nhiêu đêm anh luôn trông mong một người là em đó
Khi cô đơn anh luôn nghĩ đến một người là em đó
Có biết bao dại khờ, có biết bao đợi chờ
Riêng anh tưởng mình đang trong mơ.
Giờ đâu còn ngày xưa, lúc em dại khờ anh hoài ngẩn ngơ
Giờ qua rồi ngày xưa, chung đường hai đứa lúc tan trường về
Đâu mái tóc thề, ngày nao thả xuống vai gầy
Giờ đây nước mắt đong đầy, tình ta mãi chẳng sum vầy
Khi yêu mới biết tình yêu là buồn
Khi thương mới thấy sầu thương là nguồn
Người chỉ là mộng đời tôi
Người chỉ là lệ mà thôi
Cho sầu trinh nữ khôn nguôi
Đường vắng thưa người trời khuya gió hiu hiu buồn
Bước lạnh lùng bơ vơ chạnh lòng xuôi mình nhớ
Chốn đó tình nhân còn biết thương nhân tình
Giận hờn xin xóa tan
Yêu nhau từ lúc tên em nở vào mùa xuân
Nhà nàng bên kia sông có trúc xinh đầu ngõ
Có ao xinh trồng sen trắng sen hồng
Nhà tôi bên này sông, gần trường học
Hai đứa sớm chiều nàng đi về tôi đón đưa