Từ sau hôm cách biệt
Vui buồn ai biết những đêm ngõ hoang nhìn trăng về muộn màng
Hồn bâng khuâng mơ hình bóng đã ghi khắc trong lòng
Mẹ ơi biên cương giờ đây trời không mưa nhưng nhiều mây
Nửa đêm nghe chim muông hú trong rừng hoang
Nghe gió rung cây đổ lá vàng sương xuống mênh mang
Năm tháng xa vời nay về thăm quê
Thăm luỹ tre làng cây đa bến đò
Và người em nhỏ năm xưa
Chiều nào em đã tiễn đưa
Anh lên đường xa biệt quê hương
Về với Huế mà không say một lần
Là vô tình làm buồn giòng sông Hương
Vì bao năm đã đầy ắp nhớ thương
Chừ gặp lại, mần răng không say được
Vui một đêm nay rồi mai lên đường
Vui buồn ai hay tình dâng đêm trường
Mai anh về quê hương vui tiếng chày kêu sương
Bông lúa ngời ánh dương mà còn mến thương
Mà còn vấn vương dường như nghe ai hát trong đêm trường
Ngày xưa khi mình còn thơ
Yêu đôi hoa trắng lẻ loi đường chiều
Ngày xưa lúc tình thật nhiều
Yêu em trong trắng yêu kỷ niệm thôi
Khi sương kín nẻo đường mòn
Tình xa xôi nên lòng còn buồn
Tình đầu tiên nhưng bông hoa trắng
Xin trời không nắng lên cuộc tình đôi
Có ai nhớ về mấy nhịp cầu tre bờ ao đong đưa
Ruộng lúa phì nhiêu tận cuối chân trời thẳng cánh cò bay
Bến sông cuối làng có con đò
Đò dưa người khách lạ với câu hò
Trên nhịp cầu tre, tóc xõa bờ vai
Một người con gái đứng nghiêng nón chờ
Rồi chiều nay hè trở về đây
Phượng thắm ơi phượng thắm rơi đầy
Lại cách xa nhau chín mươi ngày
Hay là một thế kỷ dài
Mà lòng ai đang khóc ai
Tôi trở về quê hương, tìm lại người thương
Ghé thăm Sài Gòn, muôn màu muôn sắc
Thăm cô bạn học, nhớ thời sinh viên, khát vọng tương lai
Rồi đến một chiều phai nắng và khi gió heo may sang
Tôi cúi đầu trên sân nắng thương sao là thương mái tóc bơ vơ nền áo trinh
Thương những ngày vui chưa đến mà người đi nghìn sông bến
Tôi lặng ngước trông cao vời nghe như ngày mưa bão cuốn xô lên đời mình