Bao nhiêu đêm anh luôn trông mong một người là em đó
Khi cô đơn anh luôn nghĩ đến một người là em đó
Có biết bao dại khờ, có biết bao đợi chờ
Riêng anh tưởng mình đang trong mơ.
Giờ đâu còn ngày xưa, lúc em dại khờ anh hoài ngẩn ngơ
Giờ qua rồi ngày xưa, chung đường hai đứa lúc tan trường về
Đâu mái tóc thề, ngày nao thả xuống vai gầy
Giờ đây nước mắt đong đầy, tình ta mãi chẳng sum vầy
Khi yêu mới biết tình yêu là buồn
Khi thương mới thấy sầu thương là nguồn
Người chỉ là mộng đời tôi
Người chỉ là lệ mà thôi
Cho sầu trinh nữ khôn nguôi
Đường vắng thưa người trời khuya gió hiu hiu buồn
Bước lạnh lùng bơ vơ chạnh lòng xuôi mình nhớ
Chốn đó tình nhân còn biết thương nhân tình
Giận hờn xin xóa tan
Yêu nhau từ lúc tên em nở vào mùa xuân
Nhà nàng bên kia sông có trúc xinh đầu ngõ
Có ao xinh trồng sen trắng sen hồng
Nhà tôi bên này sông, gần trường học
Hai đứa sớm chiều nàng đi về tôi đón đưa
Một căn nhà mướn hai đứa sống chung
Sau che trước dột mà thương đậm đà
Vì ta nghèo và còn trẻ nên mướn căn nhà đơn sơ
Trong ngõ tối, không đèn điện câu.
Giờ này bên nhà mùa Xuân đã về
Bài nhạc xuân buồn hằng năm vẫn nghe
Mẹ ơi con vẫn không về
Ngày xưa chiến chinh điêu tàn
Giờ thì xa quê ngút ngàn
Ngược dòng sông mơ con về thăm quê mẹ
Đôi bờ Cửu Long nước phù sa mấp mé
Nghe bìm bịp kêu con nước lớn ròng
Quê mẹ thân yêu bao sao xuyến mặn nồng
Ghé đồi Sim chiều tím hoang
Nghe rừng khua chim rộn ràng
Kia! Con suối nước reo nhịp nhàng
Em Sơn nữ bước chân vội vàng
Buội ngang vai hoàng hôn nhạt nắng
Về ngang qua đường cũ lá vẫn xanh nguyên màu
Có đôi chùm hoa lạ chậm tím vì mong nhau