Một căn nhà mướn hai đứa sống chung
Sau che trước dột mà thương đậm đà
Vì ta nghèo và còn trẻ nên mướn căn nhà đơn sơ
Trong ngõ tối, không đèn điện câu.
Giờ này bên nhà mùa Xuân đã về
Bài nhạc xuân buồn hằng năm vẫn nghe
Mẹ ơi con vẫn không về
Ngày xưa chiến chinh điêu tàn
Giờ thì xa quê ngút ngàn
Ngược dòng sông mơ con về thăm quê mẹ
Đôi bờ Cửu Long nước phù sa mấp mé
Nghe bìm bịp kêu con nước lớn ròng
Quê mẹ thân yêu bao sao xuyến mặn nồng
Ghé đồi Sim chiều tím hoang
Nghe rừng khua chim rộn ràng
Kia! Con suối nước reo nhịp nhàng
Em Sơn nữ bước chân vội vàng
Buội ngang vai hoàng hôn nhạt nắng
Về ngang qua đường cũ lá vẫn xanh nguyên màu
Có đôi chùm hoa lạ chậm tím vì mong nhau
Ngày xưa anh đưa em về
Đường chiều mưa bay giăng lối
Bàn tay đan tay âm thầm
Ngập ngừng mình sánh vai nhau chuyện ấm lòng
Đường dài về nhưng không xa vì có nhau!
Qua một bến đò có con đường đất đỏ ngõ về quê em
Tuy không xa thành phố nhưng thuộc vùng ngoại ô ánh trăng thay đèn đường
Từ cánh đồng ruộng hoang, nay dựng xóm xây làng
Từ những nhà đơn sơ nay thành hai dãy phố
Chắc em còn nhớ, nhớ những chiều xa xưa tan trường vào mùa mưa
Ngâm thơ: Cho tôi ép nốt dòng dư lệ
Nhỏ xuống thành thơ khóc chút duyên
Chuyện từ năm trước lúc trời vào đông
Ngày ngày anh đến đón em khi tan trường
Ước mơ trong đời chúng mình chung lối
Như bóng đôi ta nghiêng dài trên hè phố
Dù cho đường trần mòn chân gian khổ
Rồi mình cũng vượt qua.
Gặp nhau qua mối tình nghèo
Manh áo thô sơ và đôi bát cơm vơi đầy
Cùng ngọn đèn vui mái tranh.