Cuộc tình ngày xưa tôi yêu anh, tôi yêu thật chân thành
Lần đầu được yêu ai không vui, không mơ chuyện duyên lành
Nhìn đời màu xanh, tôi mơ ước thầm suốt đời tôi có anh
Tình nồng đôi mươi trong trắng, tôi mong chờ ngày vui mới
Khắp quê hương anh đã từng đi vạn nẻo đường
Đường anh đi vẫn nhọc nhằn và nhiều gian nan
Dài đêm sâu ánh hoả châu soi bước anh đi
Khắp núi rừng là vạn nẻo đưa đi
Là muôn lối đưa về anh đi từ ngày sáng đêm.
Người hỡi nghĩ gì khi thu chớm về
Áo đơn lạnh lẽo miệt mài đi giữa trời khuya
Thu sang lá úa ngoài sân
Em ơi đông qua hoa lá trổ bông
Lâu rồi mình tôi một bóng
Xót hoa thương mau tàn đèn khuya ngỡ ngàng.
Đường sang nhà anh tuy xa mà gần quen thật quen
Dù chẳng chung lối nhưng em thuộc lòng lối riêng lối
Nắng mưa chẳng ngại ngùng bước đi rộn ràng sợ người yêu héo hon
Ði về đâu những con tàu không bến đợi
Ði về đâu những tâm hồn lịm tiếng cười
Trăng mờ bóng chiều ngả nắng
Tê tái buồn ôm ấp trong hồn
Một lần yêu xưa đã tắt theo hoàng hôn.
Mưa rơi mưa rơi từng hạt long lanh
Mưa rơi trong tôi với bao nỗi sầu đau
Đêm nay không em hoang lạnh buốt giá
Đêm nay mưa rơi nhớ thương ai.
Mùa Giáng Sinh xưa anh hẹn anh sẽ về
Ngày đó Noel bên hội sao trần thế
Anh có nhớ không anh
Em mặc màu áo xanh lam
Xanh như liễu Đà Lạt
Một chiều đông Giáng Sinh.
Mưa giăng nhoà thành phố khơi bao kỷ niệm buồn
Ngày mai tôi lên đường ai người thương đời lính
Từng bước thầm qua đêm, lặng lẽ nhìn mưa ướt công viên.
Ngâm thơ:
Thương tiếc buồn chi chuyện đã qua
Tình vương mắt lệ nhạt phai nhoà
Nữa đời còn lại xin người giữ
Xứ lạ thêm buồn nơi xót xa
Tiền đồn đêm nay tinh tú vỡ trong mây lạnh về giăng ngàn hướng
Năm trước cũng đêm này noel về phố nhỏ em còn nhớ không em
Giáo đường miền cao nguyên đêm chúa xuống trần
Mưa bay bay cho người yêu bắt đền áo trắng mới may
Cho anh vội dỗ để mưa mắt đừng rơi.