Mưa rơi mưa rơi từng hạt long lanh
Mưa rơi trong tôi với bao nỗi sầu đau
Đêm nay không em hoang lạnh buốt giá
Đêm nay mưa rơi nhớ thương ai.
Mùa Giáng Sinh xưa anh hẹn anh sẽ về
Ngày đó Noel bên hội sao trần thế
Anh có nhớ không anh
Em mặc màu áo xanh lam
Xanh như liễu Đà Lạt
Một chiều đông Giáng Sinh.
Mưa giăng nhoà thành phố khơi bao kỷ niệm buồn
Ngày mai tôi lên đường ai người thương đời lính
Từng bước thầm qua đêm, lặng lẽ nhìn mưa ướt công viên.
Ngâm thơ:
Thương tiếc buồn chi chuyện đã qua
Tình vương mắt lệ nhạt phai nhoà
Nữa đời còn lại xin người giữ
Xứ lạ thêm buồn nơi xót xa
Tiền đồn đêm nay tinh tú vỡ trong mây lạnh về giăng ngàn hướng
Năm trước cũng đêm này noel về phố nhỏ em còn nhớ không em
Giáo đường miền cao nguyên đêm chúa xuống trần
Mưa bay bay cho người yêu bắt đền áo trắng mới may
Cho anh vội dỗ để mưa mắt đừng rơi.
Trang nhật ký ghi chép tình trong đó
Có tình anh và cũng có tình em
Có từng đêm cùng chung phố tay mềm
Từng đêm ru giấc mộng, mặn nồng êm ấm bờ môi.
Chiều xuống lá khô rơi người đi đã không quay lại
Ngoại đứng dáng lưng còng, một con đò qua mấy sông
Ngoài kia mây trắng bay miền quê nắng mưa bao ngày
Tóc xanh bây giờ đã pha thêm màu mây
Mưa bụi nhạt nhoà thôi hết tình tôi
Nay người đi rồi tôi biết tìm đâu?
Đường anh xe cưới cô dâu
Đường em tan tác cơn ngâu
Trông mưa bụi mang tình về đâu?
Ôm ấp tình yêu kỷ niệm còn đây
Đêm vắng bụi mưa anh lại làm thơ
Lập đông lạnh giá thân gầy
Mùi hương dạ lý trang đài
Cho chúng mình nụ hôn nồng cháy
Tôi biết người em ở cạnh bên nhà
Cũng một đường trong lối xóm
Em kém tuổi tôi hình người gầy gầy
Và chuyện đời chưa biết lo.