Con ở thành đô đèn giăng giăng xanh đỏ
Lòng chợt nhớ về lối nhỏ thôn quê
Đường đê quanh co chiều nghiêng bóng nắng
Thương mẹ tóc trắng lưng còng đứng chờ mong
Bao năm qua xứ lạ quê người
Bao năm qua thiếu vắng nụ cười
Lòng ngậm ngùi tưởng nhớ quê tôi
Đời trót rồi làm thân viễn xứ
Để đêm đêm đếm giọt sầu rơi
Chỉ còn một đêm nay
Là ngày mai cách xa nhau rồi
Em về bên duyên mới
Anh về chiếc bóng đơn côi
Đường yêu ta không chung lối
Nên đường đời mỗi đứa một nơi.
Qua mỗi ngày nếu con không gặp chúa.
Thì đời con bơ vơ lạc loài
Như thấy mình lẻ loi giữa trần ai
Qua mỗi ngày con không gặp chúa
Nghĩa gì đâu tương lai tươi đẹp màu
Ích gì đâu vinh hoa với sang giàu
Qua mỗi ngày đời con không gặp chúa
Thì ước mơ ước mơ để làm chi.
Đêm công viên buồn đơn côi
Ta xa nhau lâu lắm rồi
Đêm trăng soi buồn ghế đá
Nhạt nhoà trên hoa lá
Riêng có em mà thôi.
Đôi dòng tâm tư anh viết đêm nay mai gửi về cho người
Một người em thơ mà anh thường nhớ, ánh mắt chưa sầu vương
Qua mấy sơn khê hình em ngày ấy trao anh vẫn còn đây
Đêm đêm khi gió sang mùa với hình em yêu sưởi ấm lòng trai.
Trang nhật ký ghi chép tình trong đó
Có tình anh và cũng có tình em
Có từng đêm cùng chung phố tay mềm
Từng đêm ru giấc mộng, mặn nồng êm ấm bờ môi.
Chiều xuống lá khô rơi người đi đã không quay lại
Ngoại đứng dáng lưng còng, một con đò qua mấy sông
Ngoài kia mây trắng bay miền quê nắng mưa bao ngày
Tóc xanh bây giờ đã pha thêm màu mây
Mưa bụi nhạt nhoà thôi hết tình tôi
Nay người đi rồi tôi biết tìm đâu?
Đường anh xe cưới cô dâu
Đường em tan tác cơn ngâu
Trông mưa bụi mang tình về đâu?
Ôm ấp tình yêu kỷ niệm còn đây
Đêm vắng bụi mưa anh lại làm thơ
Lập đông lạnh giá thân gầy
Mùi hương dạ lý trang đài
Cho chúng mình nụ hôn nồng cháy