Gởi về em, một lá thư anh viết bên đèn khuya
Thời gian len lén đi mãi không ngừng, đêm tối mơ hồ
Ngày anh đi mang theo vạn niềm nhớ, mang biết bao ân tình
Nhìn em thấy giận hờn, cỏ cây cũng u buồn
Riêng một mình anh đau đớn xót xa.
Chiều chiều ngày xưa em bên hiên thường ngóng anh sang
Xếp thuyền dùm em xinh xinh trang giấy đỏ giấy vàng
Nhìn trời trong mưa, mưa rơi mưa rơi đầy ướt sân
Gió đưa mây bay về ngóng chờ từng giờ chuyển mưa
Một lần lên xe hoa bao cuộc vui trả bạn bè
Một lần lên xe hoa sao lòng nghe quá não nề
Một lần lên xe hoa cuộc tình duyên đôi ta
Cầm bằng như mây trôi cuối chân trời tan theo gió.
Lúc chưa biết gì thường hay nghe nói
Bước vào cõi yêu đương ấy là chuốc lấy đau thương
Mỗi khi em tan trường thấy xôn xao trong lòng
Anh hỏi gì em “cũng nói không”
Viết cho em đôi hàng, sao lệ rơi chứa chan
Khóc cho vơi nỗi buồn, sao buồn lại cứ dâng
Ngày nào em đứng chờ anh bên góc
Giáo đường vang tiếng kinh buồn
Tiễn bước nàng qua sông
Với niềm đau vời vợi
Nhìn em buồn không nói
Nhìn em buồn không nói
Ta thương em vô cùng
Lá vàng khô khóc lá xanh rơi
Chim chóc ngừng bay, đứng ngậm ngùi
Cây cỏ hờn trách gió xa xôi
Gió xa ai thổi tới lá ly cành, buồn lắm người ơi!
Kể chuyện em nghe, anh em nói rằng biển khơi có cánh chim nhỏ xinh
Trong chiều hoang dại kéo nhau về đây đậu trên mũi tàu nhìn trời cao vun vút
Xanh xanh màu xanh nước trời để lòng anh mơ áo em ngày xưa
Thành phố xa rồi mưa có đi về làm người yêu đơn côi
Chuyện tình hợp tan như sóng xô dạt bờ
Nào ai có ngờ cơn bão cuốn đi xa
Ngày anh về qua bên sân nhà yên vắng
Nói không nên lời giọt buồn chiều mưa rơi
Còn đâu mùa thu
Mặt hồ in nước bóng cô liêu
Lá vàng se kết
Đôi lòng chung hoà nhịp tình yêu.