Lúc chưa biết gì thường hay nghe nói
Bước vào cõi yêu đương ấy là chuốc lấy đau thương
Mỗi khi em tan trường thấy xôn xao trong lòng
Anh hỏi gì em “cũng nói không”
Biết em sang giàu còn anh trắng tay
Đâu dám trèo cao tỏ bày cùng nàng
Dẫu em tỏ ra thương mến
Dẫu mình đi về chung lối
Em giang đầu anh cuối sông Tương
Ngày đầu một năm đi lễ Lăng Ông
Xem trái nhân duyên xin quẻ tơ hồng
Chân thành khấn nguyện cầu mong
Gia đạo phúc lộc hanh thông
Pháo xuân mở hội muôn lòng
Rồi từng đêm từng đêm, tâm hồn thoáng u buồn
Mấy năm xa người thương
Và nhiều khi tình quên, vùi chôn bao kỷ niệm
Hằng ôm ấp trong tim
Tôi sinh ra giữa lòng miền trung
Miền thuỳ dương ruộng hoang nước mặn đồng chua
Thôn xóm tôi sống đời dân cày
Quê hương tôi ấp ủ trường sơn
Quê hương tôi là đây nước chảy xuôi nguồn
Sông cát dài biển xanh thái bình
Lá vàng khô khóc lá xanh rơi
Chim chóc ngừng bay, đứng ngậm ngùi
Cây cỏ hờn trách gió xa xôi
Gió xa ai thổi tới lá ly cành, buồn lắm người ơi!
Kể chuyện em nghe, anh em nói rằng biển khơi có cánh chim nhỏ xinh
Trong chiều hoang dại kéo nhau về đây đậu trên mũi tàu nhìn trời cao vun vút
Xanh xanh màu xanh nước trời để lòng anh mơ áo em ngày xưa
Thành phố xa rồi mưa có đi về làm người yêu đơn côi
Chuyện tình hợp tan như sóng xô dạt bờ
Nào ai có ngờ cơn bão cuốn đi xa
Ngày anh về qua bên sân nhà yên vắng
Nói không nên lời giọt buồn chiều mưa rơi
Còn đâu mùa thu
Mặt hồ in nước bóng cô liêu
Lá vàng se kết
Đôi lòng chung hoà nhịp tình yêu.
Con nước ngược dòng day dứt giọt phù sa
Nỗi nhớ bên lòng mê mãi tháng ngày qua
Nàng có hay quê nhà anh mong đợi
Bông ổi sau hè thủi thủi cái buồn hiu.