Lòng ngậm ngùi nghe thời gian đi lướt trên vai cao buồn như tiếng đêm dài
Mình lặng ngồi bên dòng sông sâu thức êm trôi nhớ chuyện xưa anh với tôi
Khi bước chân mới vào đời cố đô lửa mịt mù ngập trời một sớm thu heo may
Tình hai đứa mình ngày xưa ấy nghĩ đến bây giờ còn say
Viết cho em đôi hàng, sao lệ rơi chứa chan
Khóc cho vơi nỗi buồn, sao buồn lại cứ dâng
Ngày nào em đứng chờ anh bên góc
Giáo đường vang tiếng kinh buồn
Tiễn bước nàng qua sông
Với niềm đau vời vợi
Nhìn em buồn không nói
Nhìn em buồn không nói
Ta thương em vô cùng
Lá vàng khô khóc lá xanh rơi
Chim chóc ngừng bay, đứng ngậm ngùi
Cây cỏ hờn trách gió xa xôi
Gió xa ai thổi tới lá ly cành, buồn lắm người ơi!
Kể chuyện em nghe, anh em nói rằng biển khơi có cánh chim nhỏ xinh
Trong chiều hoang dại kéo nhau về đây đậu trên mũi tàu nhìn trời cao vun vút
Xanh xanh màu xanh nước trời để lòng anh mơ áo em ngày xưa
Thành phố xa rồi mưa có đi về làm người yêu đơn côi
Chuyện tình hợp tan như sóng xô dạt bờ
Nào ai có ngờ cơn bão cuốn đi xa
Ngày anh về qua bên sân nhà yên vắng
Nói không nên lời giọt buồn chiều mưa rơi
Còn đâu mùa thu
Mặt hồ in nước bóng cô liêu
Lá vàng se kết
Đôi lòng chung hoà nhịp tình yêu.
Con nước ngược dòng day dứt giọt phù sa
Nỗi nhớ bên lòng mê mãi tháng ngày qua
Nàng có hay quê nhà anh mong đợi
Bông ổi sau hè thủi thủi cái buồn hiu.
Em nói rằng yêu nào kể giàu nghèo
Chỉ mong sao ta được mãi gần nhau
Nghèo mà yêu nhau mãi thôi
Nghèo mà ta luôn có đôi
Ước mơ đơn sơ vậy thôi!
Đường vào tình yêu qua mấy lối sông sâu
Đường vào tình yêu qua mấy nẻo nhịp cầu
Đường vào tình yêu qua biết mấy gian lao
Mình cùng dìu nhau cùng dìu nhau về bến