Sao anh chưa trở lại Măng Đen
Để hát tiếp bản tình ca ngày ấy
Măng Đen một thời lửa cháy
Măng Đen nỗi nhớ cồn cào.
(Ngô Quốc Linh & Giáng Tiên)
Tôi ru em ngọt ngào bằng ngàn câu hát ca dao
Quê hương tôi ngẹn ngào lời ru hơi máu đào
Tôi ru em ngọc ngà được an giấc kiêu sa
Quê hương tôi đậm đà đạn tên vẫn bay qua.
Bác nhớ miền Nam nỗi nhớ nhà
Miền Nam mong Bác nỗi mong cha
Chúng con sinh ra khi nước còn chia cắt
Nỗi nhớ Bác Hồ dằng dặc tới miền Trung
Gặp nhau một buổi chiều
Rồi lại chia tay trong giây phút tạ từ
Đường ra chiến tuyến khi còn vang tiếng nói
Em vẫn nhớ anh luôn
Ngày xưa nhiều lần ta cùng nhau ước mơ tương lai ngày sau
Anh vẫn luôn mong lòng chung thủy chuyện ân tình
Dù cho tình yêu đôi ta chưa xuôi về bến
Hãy tin nơi lòng nhau.
Bao năm rồi hai đứa mình xa nhau
Từ đó đến nay anh thui thủi một mình
Còn em chung tình cũng chẳng có quen ai
Để rồi hôm nay hai đứa mình gặp lại
Xa cách bao ngày mà tình vẫn không phai
Những chiều mưa thành phố bàn chân nghe bước mỏi qua lối xưa hẹn hò
Kỷ niệm xưa gọi tên gợi dậy bao nỗi niềm tận cùng vùng tiềm thức xa
Bờ hiên xưa trước nhà ngày nào chân bước vội dìu người vào tránh làn mưa
Nằm im cô đơn cho tâm tư quá bơ vơ một mình dừng chân vì người xưa đã thờ ơ.
Tờ mờ sương chim rừng vừa cao tiếng hót
Được thư em viết từ chốn quê nhà
Ở đây gió núi mây ngày tháng năm
Lạnh căm căm khi trời chưa nắng
Đến nghe muôn thú hú bên dòng thác reo and lặng lẽ qua đèo
Mưa rơi mưa lá vàng lại rơi
Chiều còn buông nắng sao mưa buồn lại về đây
Lá rơi anh đếm giọt mưa buồn
Bởi chuyện hai đứa bây giờ lìa xa.