Anh ngồi mãi đó, một chấm nhân sinh
Có hay không có trong cõi vô tình
Anh ngồi mãi đó, Anh ngồi mãi đó
một chấm nhân sinh!
Em mơ một vòng tay dìu nhau bao tháng ngày
Vì đời người tựa áng mây sợ nguồn vui chóng phai
Tuổi xuân sẽ không trở lại
[ĐK: ] Tình yêu Thiên Chúa như trăng như sao
Đưa con lên cao ôi nào biết lấy chi báo đền?
Chúa dắt dìu con, đi qua đêm đen
Cho con ca khen tình yêu Chúa ôi như đại dương
Ngày tôi vào lính xa nhà nhớ bâng khuâng
Ngày tôi ra đơn vị chưa về thăm một lần
Đường hành quân gió cao mưa lạnh lưng đèo
Lời vui chưa nói cạn lời giã từ đã vang.
Tôi yêu người như người đã yêu tôi khi bước chân vào đời
Tôi xa người như người đã xa tôi ân tình bấy nhiêu thôi
Đường ai nấy đi còn thương tiếc chi
Buồn dâng ướt mi lưu luyến mà làm gì
Những kỷ niệm ngày đầu khi ta quen nhau giờ tìm đâu.
Buồn thì nhớ không buồn thì lại vui mơ đêm kinh đô ngày đó
Đã lâu rồi từ khi sông núi ngăn đôi nẻo khổ
Bước chân đi mà không biết xuân qua đã mấy mùa.
Ngày tháng êm trôi đã lâu lắm rồi chuyện tình anh chưa nói
Từ buổi sơ giao anh mong cùng em đi đến chuyện cau trầu
Trong những mối tình, tình nào đẹp lòng ước mơ và tình nào làm tan vỡ
Mấy ai không mong duyên cao sang hơn lại đem đến kẻ đang mong chờ.
Tôi trở về phố nhỏ chiều mưa bay
Lê gót giày vết bùn lạnh đôi tay
Mà nghe lòng nhớ kỷ niệm thuở nào đây
Thư sinh còn tay trắng nhưng tâm tình tràn đầy.
Thường ngày nàng vẫn đi về chung lối xóm qua trước sân nhà tôi
Một chiều nàng thấy tôi nhìn vội nghiêng nón che miệng hé môi cười
Trời chiều dần tàn ánh nắng lấp lánh như đùa mái tóc buông lơi
Áo tím phất phới đi khuất rồi tình yêu chợt đến nghe buốt tâm tư hồn lẻ loi
(Ngô Quốc Linh & Giáng Tiên)