Chuyện nghèo giàu tôi đã thuộc làu làu
Tôi thuộc là tại sao, là vì tôi biết đau
Biết xót xa nghẹn ngào thuộc từ khi biết yêu đắng cay và lệ trào
Tình yêu như thay áo như chuyện đời trăng sao.
Cài then quán ấm, đốt thêm lửa hồng
Trời phong kín rồi người ơi cho qua đêm
Trót yêu đời lênh đênh sông hồ
Đời thành thơ khi vai áo nhuốm phong sương
Đã thương nụ hoa xưa đơn côi
Sẽ làm mưa tưới cuộc đời hoa tươi mãi.
Tôi trở về thành phố
Làm khúc hát một mình
Buổi chiều chưa ngã xuống
Bóng đêm còn viễn chinh
Một chiều mưa gió rơi trên núi đồi ướt đôi vai người lính
Đường về dừng chân trên đồi hoa tím viết lên câu chuyện lòng
Đã bao lần đi, băng mình trong sương gió, mong ngày vui chiến thắng với nét môi em cười
Trong nắng ban mai, cho đời tươi tươi sáng tình thắm duyên nồng.
Những chiều thu ấy tôi còn nhớ
Nhìn đoá ti gôn đẹp vô bờ
Cài vào mái tóc thơm mùi nắng
Tôi đợi tôi chờ bóng một người lại thăm.
Đêm nay ta chuốc cho say, cạn hết men cay
Ta quên bao khói lửa mịt mù còn vương trên lớp chiến y
Quên lúc chân đi bên hầm chông bờ lau bãi mìn
Đường gập ghềnh xuyên rừng núi.
Ngày xưa Trương Chi sống cô đơn
Lênh đênh với con đò giữa dòng sông sâu
Khách qua nơi đây mấy kẻ hay
Cuộc đời anh nghệ sĩ giọng tiêu ngàn sầu.
Lối đi nào cô đơn ngõ về nào còn buồn
Đường khuya nào quạnh quẽ ta làm kẻ suy tư
Mười mấy năm dư em lấy chồng xa xứ
Còn anh lữ khách buồn
Anh có nói gì đâu
Mà mắt em đầy ý hỏi
Mà môi em thầm bối rối!
Hò thoại: “Hò ơi! Chắc tại em ở Cái Răng nên hàm răng em trắng đẹp
Vậy chứ anh không có lại gần sao biết áo em thơm rơm nè
Chứ không biết không ưa thì làm sao người ta dám tỏ tường
Thì làm sao dìa Phụng Hiệp
Hò ơi! Làm sao dìa Phụng Hiệp hai đứa mình lứa đôi.”