Được biết người yêu đi lấy chồng
Hỏi rằng lòng anh có vui không
Đành bỏ lại sau lưng giấc mộng
Để rồi theo người bước sang sông
Thực tế thì anh đây rất nghèo
Không được như lòng em ước mơ
Anh chẳng cao sang quyền quý
Danh vọng tựa áng mây bay
Anh chỉ là thư sinh nghèo
Lặng lẽ hai người không nói năng
Giận nhau làm cả đôi bẽ bàng
Không muốn nhìn mà cứ quay lưng
Hai đứa giận đòi hết thư tình
Khi đã chẳng hợp duyên hợp tính
Hết mùa đông nắng xuân lại về
Ngắm vườn bên thấy mai đào nở
Trên gác nghèo đem bút đề thơ
Ghi tình ta vào trong lòng giấy
Rượu chẳng nồng chưa uống đã say.
Mộng chiều đẹp như cả bài thơ
Lần đầu tình yêu mới vào mơ
Ngỡ ngàng trong tiếng chào
Nỗi niềm như kiếp nào
Mình đã luống gần nhau
Tôi viết lên đây riêng hỏi một người còn thương tôi không?
Đêm đêm gối tay nghe tim vấn vương những chuyện của lòng
Xin cho khoảng tay anh còn gần em mãi mãi để yêu thương còn xanh
Những kỷ niệm đẹp màu không nhuốm thương đau
Lối về thôi tê tái giữa trời đêm không trăng sao.
Tiếng ca rất buồn khi trời vào thu
Gió nhẹ em nghe u uất tâm hồn
Từng đêm phòng không gối chiếc
Sầu cho tình ngang trái
Biết bao giờ mới được yên thân.
Sáng nay em về miền đất mù xa
Chuyến xe đi rồi, một mình anh ngồi chờ ai
Đường xa heo hút, em qua mấy sông mấy phà
Để lại mình anh trông theo phía trời mây đen
Mà thương yêu em bao năm lao khổ nuôi chồng
Sóng xô trôi dạt bềnh bồng dâng trọn thuỷ chung
Tôi mang một trái tim một trái tim cô đơn lạnh lẽo bao năm rồi
Tôi mang một trái tim một trái tim cô đơn từ lúc em đi rồi
Tôi không ngờ chính em vội bỏ tôi ra đi chẳng nói câu chia ly
Cánh chim bay rồi mấy khi quay về
Đời tôi cô đơn mang nặng bao nỗi ê chề
Ngoài trời mưa rơi tí tách
Trong lòng tôi như thấm trách
Trách mưa sao cứ rơi hoài
bầu trời giăng lên sắc tím
Gieo bao luyến nhớ trong tim
Dâng thêm nổi đau về đêm