Nhớ hôm nào mình chưa quen nhau
Anh ghẹo em là đóa xương rồng
Em nghe lòng giận dỗi vu vơ
Ghét anh chi lạ sao bảo em là đóa hoa gai
Sao ghẹo em là đóa hoa giai
Ánh trăng u hoài đêm nay cô đơn
Soi chiếu lòng ta đang khô héo tâm hồn
Từ ngày quen em ta vui sống ân tình mới
Từ ngày em đi ta nghe trái tim rã rời
Xuân đang ngập nắng sao lá vàng rơi
Em đã vô tình hay hờn dỗi.
Từ đây cách xa rồi người ơi
Còn đâu luyến lưu thuở ban đầu
Ngày nao mình hứa bên nhau
Nguyện thề trọn kiếp mai sau
Mà người đành nỡ quên mau.
Lòng thầm xui, tôi nhớ người yêu đêm nay buồn sao là buồn
Thương quá là thương khi anh tìm lo tuổi đời
Còn nhớ ngày xưa em thích hoa màu tím với mắt buồn trời đêm.
Tôi về thui thủi một mình
Chiều mưa giăng lối có ai về chung đường không
Giờ biết về đâu bao nhiêu ân tình
Bao nhiêu vui buồn đã hết rồi còn đâu
Yêu nhau ai có ngờ tình yêu chóng tàn
Bâng khuâng tôi bảo lòng tôi cố quên em
Cô đơn mình tôi khóc thầm
Hồn dậy lên mênh mang niềm nhung nhớ
Đường vào mơ anh hay thường đưa đón
Đã xa rồi đã lỡ xa rồi mà còn nhớ khôn nguôi
Tôi đếm thời gian trên ngón tay
Buồn lên mắt gầy, hỏi lòng sao đắng cay
Bạn cũ có đứa ra đi buồn thiên thu
Đứa giàu sang bỏ bạn
Nhiều điều khác phơi bày thế gian
Mưa rừng ơi! Mưa rừng
Hạt mưa nhớ ai mưa triền miên
Phải chăng mưa buồn vì tình đời
Mưa sầu vì lòng người duyên kiếp không lâu
Rừng hoang đẹp nhất hoa màu tím
Chuyện tình thương nhất chuyện hoa sim
Có người con gái xuân vời vợi
Tóc còn ngăn ngắn chưa đầy búi.
Có bà mẹ già, đêm đêm về, lụm lon trên đường khuya
Suốt cả đời mình, chắc chiu nuôi con nên người
Đời nhiều khổ đau cha ra đi, khi con còn thơ ấu
Sống nơi xứ người, trong cơ hàn mẹ cố nuôi đàn con