Ngày nào em thường nói
Cho dù lỡ mai sau có xa nhau đi chăng nữa
Thì tình đôi mình vẫn đậm đà như hôm nay
Đang ngọt ngào đôi môi trao
Cớ sao bây giờ em đành tâm hững hờ
Để một mình anh bơ vơ
Gió chiều nhẹ hôn đôi môi hồng cánh phượng
Ve sầu vì đâu về cho nắng hạ buồn
Đây bóng ngôi trường xưa phố mờ màu rêu xanh
Đâu tiếng nói cười của những bạn bè thân quen.
Chuyện kể tiếp rằng người con gái năm tháng ôm sầu đau
Mối tình dở dang lòng chua xót bởi ngăn cấm gia đình
Tuyệt vọng quá nên một đêm băng giá nàng đã quyên sinh bên đồi thông lạnh
Tình duyên không thành người yêu ơi xin hiểu thấu đời em vì chàng.
Em nhớ chuyện ngày xưa em làm lính hầu còn anh là thái tử
Trò chơi khi bé bên gốc dừa sau hè hỏi anh nhớ không anh
Ngày đó em ngây thơ nên nào dám đâu than phiền
Rồi mắt em rưng rưng cho lệ ướt đôi mi huyền
Đòi được làm công chúa cao sang
Thương em anh chỉ biết dỗ dành
Nín đi anh sẽ làm quân hầu
Lạy mẹ con đi theo tiếng gọi của quan tòa
Mà ở tù hai năm dưới lứa tuổi vị thành niên
Mà lại mẹ con đi trước khi đi mẹ có nhắn gửi gì
Chiếc wave vừa bán “năm chai hai” mẹ cứ xài
Gọi thầm tên anh khi tình ta đã không chung đường
Mộng ước tan rồi đôi mình đành cách xa nhau
Dù rằng con tim còn in bao nhiêu kỷ niệm
Đêm trắng đêm không rời mà bây giờ mỗi đứa một nơi.
Mình gặp nhau như lúc mới quen ban đầu cớ sao anh ngại ngùng
Nhà tôi đơn côi mời anh ở lại
Kể chuyện tha phương chưa lần phai nhớ thương.
Hôm lên đường đổi về đơn vị mới
Không đến giã từ em đã ra đi tình cờ
E biết được tin tránh sao vương vấn buồn
Ngày phút chia ly luyến lưu thêm nhiều nữa.
Mùa xuân này anh ở nơi đâu?
Gần bên con suối đêm rừng thì thầm
Núi cùng đèo cao thủ thỉ
Như mùa xuân về ta mới gần nhau
Tôi đã yêu một người
Mà nào em có hay
Tôi vẫn mơ một ngày
Được cùng em hạnh phúc
Muôn đời bên nhau mãi