Em về lại một đêm sanh vườn hoa sứ nở
Mùi hương bay ngơ ngẩn cánh hoa tàn
Đường dương gian đêm ngỡ ngàn dang dở
Chuyện tình bão giông xô dạt nẽo phương trời
Đêm chưa ngủ nghe ngoài trời đổ mưa, từng hạt rơi
Gác nhỏ đèn le lói bóng dáng in trên tường loang
Em gối tay tôi để ôn chuyện xưa cũ gói trọn trong nổi nhớ.
Mưa rơi qua xóm nghèo chạnh lòng tôi nhớ đến ai
Bao năm qua rồi em bỏ đi đâu
Để anh nhớ thương từng ngày lệ rơi rớt trên đường dài
Chiều buồn mưa bay
Tôi kiếp độc thân từ lâu chưa có tình xa hay tình gần
Gác trọ cô quạnh đèn khuya hiu hắt nỗi niềm buồn đơn côi
Đời thường mơ ước nhà cao lụa gấm quyền quý sống ngựa xe
Tôi đời thư sinh nghèo vận may chưa tới biết làm sao đây.
Vừa gặp nhau thôi
Tình cờ nhưng sao như đã quen lâu rồi
Anh nghĩ là chúng mình
vẫn thường gặp nhau vào khi đi xem lễ sớm
Tuy là chưa lần tâm sự mà tình nghe nào xa
Mình tôi lang thang trong đêm
Qua từng ngõ hẹp tìm tình yêu cho tình yêu
Tìm ai trong khi đêm nay
Tôi là cuối cùng người còn đi giữ phố phường.
Biết rằng anh còn từng đêm thức mơ nhiều lắm
Những đêm chòi vắng vì sao soi đường anh về
Để một người đi giữa lòng đai dương sóng vỗ muôn trùng
Cho em anh nhớ khi xưa một đêm cầm tay nói tạ từ thấy buồn thêm
Đang lúc nửa đêm tôi đánh mất người yêu
Có ai tìm thấy nhớ xin mang trả dùm
Người ấy của tôi thường hay đón mộng ngoài trời
Chạy theo tiếng gọi một người chẳng xót thương gì tôi
Anh gặp mưa đến chỗ hẹn
Cho dù mây đan khắp lối
Nhưng khi đã tôn em làm thần tượng
Thì anh lại sợ em buồn vì sao anh không đến
Cho nên dẫu mưa giăng trời
Không làm anh ngại đến đâu
Lặng lẽ bước đếm bước đi âm thầm
Tâm tư này trót mang ân tình trong mắt em
Anh nói rằng anh sẽ về thăm quê miền trung
Dù năm tháng dài đường xa lạnh lùng
Dòng sông hương còn trôi, vừng trăng xưa còn soi
Sao không thấy anh về thăm anh ơi