Nếu như chiều ấy trời đừng mưa
Cho duyên đôi lứa thắm cao với trầu
Nào ngờ trời đổ mưa giông
Ông tơ bà Nguyệt lắt đầu
Tình đôi ta chẳng thành câu
Xin cho con một niềm tin
Tin vào chính bản thân mình
Không phạm những điều răn
Hằng ngày sám hối ăn năn
Chư Phật ba đời đồng khen chuộng, mườii phương Bồ Tát chung tin tưởng
Nay con sẵn có thiện nhân duyên, ngợi khen Địa Tạng đức vơ lượng
Lòng từ do chứa hạnh lành , trãi bao số kiếp độ sanh khỏi nạn
Trong tay đã sẵn gậy vàng, dọng tan cửa ngục cứu toàn chúng sanh
Tay cầm châu sáng trọn hình, hào quang soi sáng ba nghìn đại thiên
Nam mô Đại Từ Đại Nguyện Địa Tạng Vương Bồ Tát ma ha tát
Gặp em trong quán nhỏ, bên kia mưa giông dài
Mắt xanh vương màu nhớ, khi xuân về sớm mai
Em ngồi đan áo rét mưa tuôn suối dạt bờ
Hoa ven đồi nở trắng như mùa nào trong thơ
“Hò ơ, cha mẹ lặn lội sớm hôm
Con ơi sao lại quên công ơn này
Hỏi rằng ai tạo con ra? mà con lại bỏ … hò ơ
Mà con lại bỏ mẹ cha không màng”
Cười như tràng pháo cưới, cười như rừng thác đổ
Cười sao trời che tối cho nhân gian thêm bồi hồi
Kìa ai còn đang nổi trôi, ai còn đang đắm đuối
Ai còn tính ngược xuôi, thôi chớ tin ở lòng người
Hãy lắng nghe chuỗi cười còn vang giữa cuộc đời
Nam Mô A Di Đà Phật, Nam Mô A Di Đà Phật
Nam Mô A Di Đà Phật, Mô A Di Đà Phật
Đêm ngoại ô từng cơn gió đưa về
Màn đêm lạnh lẽo nhấp nhô bóng người đi
Hỏa châu soi sáng xuyên vào mái tranh
Như ánh trăng thanh huyền mơ
Tâm Phật là ở trong ta
Tìm đâu ngày tháng xa hoa vô thường
Yêu đương nhân thế mê lầm
Lòng ta giải thoát chữ tâm là Phật
Phật là Phật ở trong tâm
Tu tâm tu tánh Phật là Phật tâm
Ghi lại đây quá khứ trong đời đã qua một lần
Yêu nhau thuở ban đầu tôi vừa tròn trăng
Ép cánh hoa yêu ép vào bìa thư xanh
Viết thăm đôi hàng người em tôi mến thương
Cùng chung mái trường xưa với bao nhiêu ân tình
Của thời niên thiếu xin nhớ mang theo theo kỷ niệm vào đời