Đừng nhìn bề ngoài, đừng nhìn bề ngoài
Tôi vẫn lang thang những chiều qua phố buồn
Lê bước cô đơn âm thầm trên lối xưa
Nhớ thương vô vàng tình yêu đưa đón
Ước mơ đầu chẳng còn.
Giọt lệ vu qui em khóc duyên bẽ bàng
Vì ngày mai em đã sang ngang
Một người trong theo hồn rét buốt môi hôn
Em bước theo chồng còn nhớ anh không?
Buồn như mái tóc mỗi ngày dài càng dài
Buồn mai sao sánh gió lùa buốt bờ vai
Buồn thương số kiếp lỡ tạo lập hình hài
Bước lạc vào cuộc đời với tên người trong đám người
Em vẫn yêu hoa mười giờ loài hoa nở bên đường màu hoa tim tím dễ thương
Kỷ niệm ngày xưa chôn kín vào dĩ vãng vùi sâu dưới lớp tro tàn
Em không ngờ tình yêu cho em nhiều cay đắng thói đời sao lắm dối gian
Ôi giấc mơ ban đầu của một thời con gái vỡ tan rồi còn tìm đâu.
Tôi có thằng bạn nghèo quê ở Miền Trung bão giông reo triền miên
Nơi mưa nắng quanh năm, đời gian nan nghèo lắm, tháng ngày bên ruộng đồng
Còn đàn em thơ, còn cha mẹ già hiu quạnh nơi sớm khuya
Cơm hai bữa chưa no, đời phong sương nghèo khó kiếp nghèo vẫn còn nghèo
Cơn mê này xin trả lại cuộc vui ngày thơ
Mi ướt mềm sao chia ly môi thắm nụ cười
Trong vòng tay trắng tay ngờ đâu rằng ngày vui của em
Nhớ chuyện ngày xưa hai đứa yêu nhau
Trang thư màu xanh bắc một nhịp cầu
Những lần hẹn hò đây đó
Mưa chiều nhạt nhòa con phố
Nép bên nhau ấp ủ mộng đầu.
Thương tiếc chi thêm buồn
Lỡ yêu lỡ mang mối sầu nghìn thu
Thương tiếc chi thêm nhiều
Nghe lòng vấn vương
Còn đâu những đêm chờ mong
Một vầng trăng ai nỡ xẻ làm đôi cho người một phương trời
Nắng gió chinh biên anh vui say đời lính
Em ở lại kinh đô ngày chờ đêm lại nhớ
Ánh trăng soi nửa vầng in gối chiếc nửa vầng theo bước anh
Đêm đêm tàn canh song buồn ngàn lá rơi
Anh đi chiều ấy có hồn gió mưa tơi bời.