Đôi mắt tròn đen như búp bê
Cô đã nhìn anh rất kiêu sa
Anh vái trời, anh vái trời cho cô dễ dạy
Cô dễ nghe, dễ dạy nghe
“Tháng năm chưa xót tình đôi lứa, nhẫn cỏ năm xưa chẳng quên lời”
Hôm nay chúng mình không còn gặp nhau
Đêm lo nỗi nhớ đắng cay giọt sầu
Điệu buồn ru trắng đêm thâu
Ngoài trời mưa vẫn mưa ngâu
Anh muốn tìm em biết nơi đâu.
Có nhớ chăng em? Nhớ chăng tình năm cũ?
Có nhớ chăng em? Nhớ chăng hình bóng xưa?
Nhớ những đêm nào dựng đời thêm ý nên thơ
Em dệt áo thêu hoa, anh hòa phím cung tơ
Hồn say mộng ước thắm thiết đêm trăng tà
Vầng trăng sáng tròn quay
Theo anh đường tải đạn
Vầng trăng khuya là bạn
Treo lung linh trên đầu
Chiều Thủ Đô nô nức trên hè phố
Bóng giai nhân trong gió chiều như cuốn đùa vui
Chiều Thủ Đô như đóa hoa tươi cười với muôn người
Mấy năm qua rồi gió mưa bên đời
Một thời kiếp nổi trôi, yêu thương nào không tới
Hình dung, người em gái suy tư buồn nỗi buồn xa xứ
Thương nhớ anh chớm nở cánh hoa yêu
Ôm ấp trong tim mối tình nguời xa xứ
Từ lâu, không gặp gỡ thương và nhớ nay mới được gần nhau
Trời cao, mây trắng lạnh lùng đã bỏ nát đôi tim
Anh ơi, đến bao giờ chúng mình thành đôi chim
Trong nắng sớm ban mai dưới bầu trời êm đềm
Để cùng trao nhau từng hơi thở
Thương yêu hờn dỗi như những ngày đầu tiên
Tôi đến quê em miền đông đất đỏ giữa mùa sầu riêng
Dẫu chỉ một lần gặp nhau sao thấy vương vấn không quên
Nhớ vườn sầu riêng hương thoảng trong gió thơm lừng ngạt ngào
Sầu riêng của ai còn tôi chỉ nghe bâng khuâng mà thôi
Hai mươi năm gặp lại thời gian tưởng đã dài
Yêu dấu phai mờ chợt lên những giấc mơ
Em vẫn đẹp như hôm nào
Hương tóc ngọt ngào gọi tình xưa lên cao