Mưa tràn qua sân vắng
Con phố vẫn im lìm
Đôi chân mòn dấu cũ
Trong hồn sóng lênh đênh
Trời khuya lặng lẽ trên chốn cao sang gió từ xa về khẽ
Vầng trăng chơi vơi ánh đèn buông lả lơi giăng ngàn nơi trên đường phố
Người trong mộng thân an giấc kiêu sa đã cài then cửa đóng
Ngờ đâu trong đêm có người mơ ấm êm nhưng đời chưa cho được tròn.
Nực nồng hơi men đêm đêm quán nhỏ say mềm
Giận đời điêu ngoa sao đong nhiều quá trong ta
Ngày còn hưng phấn bao nhiều màu mắt long lanh
Mai, Lan, Hồng, Cúc vây quanh ở đâu tình yêu cũng xanh.
Bảy năm về trước em mười tám
Anh mới đôi mươi trẻ nhất làng
Đường mình đi gữa hai sườn núi
Đôi ngọn nên thường gọi núi đôi
Tôi gặp lại anh người bạn chiến đấu năm nào
Mình ngồi bên nhau ôn lại một thời chiến chinh
Ngày ấy biên cương quân thù gieo rắc đau thương
Vì yêu thương quê hương hai đứa cùng ra chiến trường
Ồ đêm vui hết rồi
Còn lại anh với tôi giữa phố khuya thưa người
Nhìn mây trôi cuối trời
Mà lòng tôi mất vui trách gì anh biếng cười.
Tròn ba năm lính áo nhà binh bạc màu
Phơi nắng nhuộm sương đêm vượt rừng
Để lại sau lưng, một người tình yêu thương
Cùng bạn bè thân quen
Có ai về thành phố cho tôi nhắn đôi lời
Đôi lời về người em gái thơ trọn đời thương và nhớ
Nhớ thương anh chiến sĩ bỏ quên bao suy nghĩ
Chuyện tình xưa đã ghi!
Từ xa tôi về phép hai mươi bốn giờ
Tìm người thương trong người thương
Chân nghe quen từng viên sỏi đường nhà
Chiều nghiêng nghiêng nắng đổ
Và người yêu đứng chờ ngoài đầu ngõ bao giờ.
Trở về với nỗi buồn nhìn phố thiếu người thương
Tìm về nơi góc vắng có rượu đàn vấn vương
Để rồi hát những lời ngàn nhớ thiết tha ơi
Bao lời ca em hát vương nặng nỗi u hoài