Thương mà chi để vương vấn mãi
Từng đêm buồn riêng bóng cô đơn
Không gặp anh lòng nghe khắc khoải
Tâm tư vơi đầy em biết gửi cùng ai
Nhìn những hoa mai rơi đầy trước sân
Đàn én chào xuân bay liệng thanh bình
Lòng chợt đau thân nơi viễn xứ
Đón xuân bao người xa lạ
Hồn gởi về một mái tranh quê
Sau bao ngày đi chinh chiến
Tôi trở về thăm xóm đạo vẫn âm thầm
Trên con đường này ngày xưa ai đón ai đưa
Ngờ đâu duyên chẳng chung đầu
Đành để hai đứa hai nơi
Anh đi giết thù để lại giây phút xa em
Người đi mãi đi để chết người ở lại
Một người lính trẻ bốn năm rừng xa bốn năm chưa về nhà
Thương cha nhớ mẹ thương đàn em bé hỏi nhau anh về chưa
Anh chưa về đâu như chuyện thần tiên em ước
Từng đêm trời thắp sao xa
Có nhớ đến anh xin tiên ban phép nhiệm màu
Anh em sẽ về trong giấc ngủ em ngoan.
Chuyện tình của tôi xa cách nhiều năm trôi
Mà sao vẫn thấy nhói đau từng hồi
Cuộc đời phong ba tôi phải đành xa xa mối tình tôi mến yêu
Chỉ mong một ngày mai sẽ được thật nhiều tiền
Để cùng em kết duyên và dựng xây hạnh phúc
Mái tranh nghèo với con thơ.
Người ơi chuyện xưa Điệp yêu Lan tha thiết
Khấn xin ơn trời cao khép đôi tim vào nhau đến khi bạc đầu
Lòng người thầm ước, mà số kiếp long đong
Lòng trời nào thấu, nên đành lỡ chuyện lòng
Nào ngờ chàng say mê sang giàu phụ tình nhau ôi quá thương đau.
Thấm thoát là đây mười hai trăng gầy đôi ngả phân ly
Từ lúc chia tay ở nơi phương này lòng vẫn nhớ thương đầy
Gập ghềnh cheo leo núi cao hiểm nghèo đây Trường Sơn heo hút
Chốn đây mây nhiều nắng sớm mưa chiều làm tôi thêm mến yêu.
Còn gì nữa đâu bao giờ gặp nhau
Những lời thở than hằn nỗi thương đau
Không gian như buồn xám lạnh
Vì tình người dứt không đành
Ngậm ngùi bên lòng canh cánh
Đã lâu rồi đi viễn xứ
Lá rơi rơi bao lần thu
Gác trọ nằm nghe gió đi
Không gian thoi thóp mưa thu ướt cánh sao khuya
Version 1: Lời theo trình bày của Trung Chỉnh & Hoàng Oanh (trước 1975)