Buổi chiều quê hương nằm nghe súng nổ
Và nghe tiếng trẻ reo vui nơi đầu ngõ
Buổi chiều không mây mộng vàng trên cây
Gió chiều xôn xao đưa diều nhẹ lên cao
Mười năm rồi còn gì, anh nỡ đành quên tôi
Không một lần nhắc nhớ, đau biết mấy người ơi
Mười lần hè trôi qua, mười lần hoa phượng nở
Đỏ như máu tim tôi, từng cánh rơi lẻ loi
Sao tôi quên khung trời mùa hạ
Đến vùng quê rợp bóng cây xanh
Anh quen em em gái Bình Dương.
Nếu biết ngày mai em đi lấy chồng
Thôi rồi ân tình hết đợi mong
Tình mình sao lắm long đong
Tình mình sao có như không
Sao trong lòng anh còn đợi mong
Ngâm thơ:
Nếu biết lần đi một lỡ làng
Dưới trời đau khổ giết yêu đương
Người xa xăm quá tôi buồn lắm
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường
Bạn bè xa nhau, chưa bao lần gặp lại
Kỷ niệm ngày xưa, sao nói hết cho vừa
Anh ở phương xa, em người nơi xứ lạ
Cuộc đời đổi thay, cho mình thương nhớ ai.
Còn đâu nữa mà mong
Thuyền đã tách bến xuôi theo dòng
Người ra đi có hay chăng?
Lòng ai đang luống băn khoăn
Tình ai đang rối tơ tằm
Xa rồi, mình xa nhau từ đó, em có buồn không em ?
Xa rồi, còn đâu phút bên nhau như ngày tháng năm nào
Chuyện tình của ta như dòng nước bao la
Ngày lại ngày qua yêu em nhiều hơn nữa
Câu hứa ngày xưa nay đành xin gửi lại
Anh chắc sẽ buồn vì tình ta chưa xóa mờ
Cúc mai tươi cười xuân đã về rồi xuân biết cho lòng tôi
Từ lúc chia phôi mấy năm qua rồi mà vẫn nhớ thương hoài
Nhớ thương một người từng xông pha trận tuyến
Từng qua bao nguy biến để gìn giữ quê hương
Cho đời vui với yêu thương đón xuân mừng năm mới còn riêng tôi u buồn
Anh có hay mùa mưa về không anh?
Mưa trắng đêm buồn hắt hiu bên mành
Nhớ xưa chúng mình chuyện trò ngồi âu yếm nhìn gió mưa trên lá cành