Anh vẫn mình anh trông ngóng bóng em quay về
Em giờ nơi đâu còn nhớ đến anh không
Tình nồng bao năm em đã quên sao người
Quên mái tranh nghèo ngày xưa ta ước mong.
Ngày xưa cứ tưởng xa em là chết
Ai ngờ con sáo vẫn sang sông
Ai ngờ em rồi cũng lấy chồng
Em rồi cũng theo chồng đâu sợ chết ai.
Ngày mình yêu nhau, hai đứa ước mơ trầu cau
Em đâu có ngờ rằng hai đứa xa nhau
Giờ buồn không anh, biết mộng xưa chẳng thành
Em tin không phải mình mà vì đời chia rẽ…
Mai lỡ hai mình xa nhau
Đừng khóc cho mi hoen sầu
Ghi nhé em chuyện buổi ban đầu
Đừng để tình ta phai tàn mau
Lời nguyền xin khắc sâu
Thức trắng đêm nay chép lại nhật ký của hai đứa mình
Đường yêu anh bước chân vào gặp em là muôn bức tranh
Tình ta ngày ấy có anh như đêm có ngày
Có em như chiều có mây, hai đứa yêu trong tình đắm say
Từ ngày bọn mình chia tay đến nay đã ba năm vừa đầy
Từ dạo giã từ gian nan thôi trả anh màu áo lãng du
Các anh vẫn miệt mài vui đời trai chiến đấu
Tôi không quên nguyện cầu cho bạn bè họp nhau
Ngày tháng qua mau ba năm rời tay súng
Từ độ tình nhân xa khuất nẻo
Tôi lê gót chân độc hành từng đêm nghe hoang vu
Tuổi đời trên năm ngón hao gầy
Khói thuốc đen tay vàng ngược xuôi tâm tư mênh mang.
Trả lại em đêm dài chung đôi bóng dưới trăng sao
Trả lại em con đường in bóng mát của ngày nao
Trả lại em ánh đèn công viên đó dưới mưa bay
Những đêm chủ nhật nghe phố phường vang gót giày.
Ta thương nhau qua bao tháng năm dài
Lòng đã hẹn thề tình mãi mãi không phai
Rồi anh đi di cư miền đất lạ
Nay anh về xin đính ước tình ta
Đợi hai ba năm nữa, quê mình thôi khói lửa mời xuân đến với tôi
Giờ này còn nổi trôi riêng tôi xin từ chối, mà xuân chán gì nơi
Nàng xuân chán gì nơi, xuân là của muôn người mặc tình xuân lả lơi
Xuân chẳng phải riêng ai xuân đi rồi xuân tới, ngại rằng xuân kém tươi