Khóc Cho Phận Mình

Anh không trách em em đã vội quên lời
Anh chỉ trách x đời sao quá chua cay
Lòng anh tái tê anh khóc cho phận mình
Tay trắng anh mang làm sao giữ được người
Câm nín nghẹn ngào nhìn người ra đi.

Nhật Ký Của Hai Đứa Mình

Thức trắng đêm nay chép lại nhật ký của hai đứa mình
Đường yêu anh bước chân vào gặp em là muôn bức tranh
Tình ta ngày ấy có anh như đêm có ngày
Có em như chiều có mây, hai đứa yêu trong tình đắm say

Tâm Sự Người Thương Binh

Từ ngày bọn mình chia tay đến nay đã ba năm vừa đầy
Từ dạo giã từ gian nan thôi trả anh màu áo lãng du
Các anh vẫn miệt mài vui đời trai chiến đấu
Tôi không quên nguyện cầu cho bạn bè họp nhau
Ngày tháng qua mau ba năm rời tay súng

Áo Nhà Binh

Từ độ tình nhân xa khuất nẻo
Tôi lê gót chân độc hành từng đêm nghe hoang vu
Tuổi đời trên năm ngón hao gầy
Khói thuốc đen tay vàng ngược xuôi tâm tư mênh mang.

Trả Lại

Trả lại em đêm dài chung đôi bóng dưới trăng sao
Trả lại em con đường in bóng mát của ngày nao
Trả lại em ánh đèn công viên đó dưới mưa bay
Những đêm chủ nhật nghe phố phường vang gót giày.

Duyên Tình Buồn

Ta thương nhau qua bao tháng năm dài
Lòng đã hẹn thề tình mãi mãi không phai
Rồi anh đi di cư miền đất lạ
Nay anh về xin đính ước tình ta

Tôi Chưa Có Mùa Xuân

Đợi hai ba năm nữa, quê mình thôi khói lửa mời xuân đến với tôi
Giờ này còn nổi trôi riêng tôi xin từ chối, mà xuân chán gì nơi
Nàng xuân chán gì nơi, xuân là của muôn người mặc tình xuân lả lơi
Xuân chẳng phải riêng ai xuân đi rồi xuân tới, ngại rằng xuân kém tươi

Tình Ngăn Đôi Bờ 1

Lặng buồn nhìn dòng sông đâu rồi bao kỷ niệm
Ngày xưa hai đứa mình
Cùng đùa vui ngoài hiên chơi trò chơi trốn tìm
Em hồn nhiên tóc mềm
Thả con thuyền giấy trôi lênh đênh cuối sông
Còn đâu ngày ấy em thơ ngây má hồng
Cách trở nghìn trùng háo đỏ rượu nồng
Nay đưa em bước theo chồng

Trả Lời Thư Em

Được thư em rồi nhưng anh biết làm sao trả lời
Em trách anh sao biên thư em quá muộn
Cho em đợi chờ như tím cả xuân xanh
Lần này về phép anh sẽ đền em, thương em thật nhiều
Và ngày gặp em anh xin ngồi tù trong đáy mắt thơ ngây
Đêm vui lúc đợi chờ.

Phương Trời Xứ Lạ

Hôm nào em ra đi anh thẩn thờ trên phố nhỏ
Mây chiều giăng lối đi em đứng nhìn mắt bơ vơ
Tóc phủ xỏa bờ vai đôi mi gầy rưng rưng lệ
Cho trọn một tình yêu lúc ban đầu xa cách nhau