Tôi ôm trái sầu riêng mà lòng tôi tan nát
Nhớ đến một người ngày trước tôi đã yêu
Dành trọn con tim trao hết cho người
Sao em bỏ đi rồi tôi buồn dưới gốc sầu riêng
Bóng trăng úa gầy nhắc khơi chuyện cũ mối tình lâm ly
Đã bao mùa trăng chuyện Hàn Mặc Tử vùi thân chốn này
Trời buồn gieo chi tình sầu nhân thế ngàn nỗi đoạn trường
Lệ sầu trăm năm hoa xưa nào thắm mồ xanh cỏ đầy.
Đã hai mươi năm rồi cuộc đời anh thật hạnh phúc
Hai mươi năm rồi mà dường như là mới qua
Ta vẫn bên nhau đẹp tựa như ánh trăng sao
Như câu đá vàng yêu suốt đời không đổi thay
Anh buồn tôi cũng buồn hơn
Thôi ta cạn chén uống cho say quên buồn
Cạn rồi lòng càng buồn hơn
Thì thôi trút hết tâm sự cho nhau
Sao em không nói là em hết yêu rồi tình cho như thế thôi
Sao em không nói rằng yêu chỉ bằng lời ngọt ngào qua đầu môi
Xin thôi gian dối về đi sống bên chồng giàu sang như ước mong
Không đi chung lối tình phai không chăn gối ước mơ gì mà đẹp đôi.
Đừng nói gì em đừng nói gì em
Tuy nhà chung vách cũng thế mà thôi
Đời em lụa gấm cao sang còn anh tay trắng cơ hàn
Làm sao dám mơ bên nàng dẫu cho lòng yêu em chứa chan
Hoa nào mà chẳng tàn phai
Theo chiều nắng nhạt màu mây
Trăng kia nay khuyết mai đầy
Xin hãy nhớ rằng
Cuộc đời sắc sắc không không.
Từ dạo xa em
Từ một cơn điên anh mang con tim thiếu vắng em vượt trời mây
Từ ngày anh đi
Từ ngày sân bay anh không dám ngó em cúi mặt tội lỗi anh
Một nụ hôn nhanh
Mùa hè long lanh nắng gió trên đôi mi em mềm giọt nắng tình
Em ơi em ơi
Biết mấy đau thương khi anh xa em một lần
Ừ não lòng.
Con đường xưa lá bay hàng cây xanh còn đấy
Ghế đá vẫn còn đây người xưa nơi chốn nào
Người xưa đã xa rồi cho một người bơ vơ
Quên cuộc tình ngu ngơ
Vào mùa Lập Đông tôi đến xứ hoa đào mến thương hơn tình nhân
Đà Lạt đón chào nhạc rừng thông vi vút buông tiếng hát tri âm
Như nức nở mặt hồ Xuân Hương đã chứng minh nhiều khách thở than