Ta còn nợ nhau cơn mê vô thường
Nợ nhau trăm năm bạc đầu
Nợ nhau được mất thương vay em ơi
Nhớ một hôm nao pháo nổ rền bên giàn hoa tím
Tiễn người em tôi qua bến duyên xa màu nắng vàng
Ngày còn thơ bé,bên mẹ hiền cha yêu.
Học hành vui chơi chẳng nghĩ suy công việc sự đời
Rồi thời gian trôi,ngày con khôn lớn bước chân đi kiếm việc làm
Một mình bôn ba, giữa thị thành xa hoa
Cuộc đời bon chen đã khiến con gắng học nên người
Kiếm cơm người ta,lòng bao cay đắng
Chẳng như thuở bé ăn bữa cơm bên mẹ cha
Mưa buồn chơi vơi mưa rơi thấm ướt lối về
Nhạt nhòa mây trôi mây ơi sầu vương tóc thề
Tìm nhau, trong cơn mê đời tìm quên dĩ vãng ngậm ngùi
Chiều mưa ray rứt nghe giá buốt tim tôi.
Chốn đời này như cõi hư vô như cõi hư vô
Con người ta ai đến cũng một lần
Mai này thôi tất cả còn gì
Giấy và tiền có khác chi đâu
Sang và hèn có khác chi đâu.
Nhắc chi thêm buồn chuyện tình mình giờ dĩ vãng
Trót bao lỡ làng lời thề hứa xưa nặng mang
Tiếng yêu không thành hai cõi lòng buồn tê tái
Lẻ loi gót hài lê bước sầu tìm chân ai.
Làng Phượng Vỹ hai thôn quê tôi
Nằm trãi dài bên đường quốc lộ
Nhìn xa xa núi Chẹt nằm ngang
Như chàng khổng lồ nằm trên đồng cỏ
Bụng chàng to đây đỉnh Đá Chồng
Tình yêu đôi mình biết đặt tên chi người ơi
Khi yêu không xong mà rời bỏ nhau không đành
Dẫu bước cùng nhau nhưng trái tim hai hướng sầu
Lòng ngỡ ước gì mình chưa gặp còn hơn.
Ngày tháng qua dần, tôi miệt mài đường xa nơi đô thành nhung gấm hoa
Đời long đong trôi dạt theo dòng nước
Gian khổ đời tôi nhưng số nghèo vẫn trắng tay.
Nâng chén chua cay ta mời trăng nào uống và cùng ta giải sầu
Giấc mộng tình đầu tưởng chừng đẹp thắm như hoa
Yêu em ta hóa ra mù quáng
Ngỡ trên đời em chỉ có riêng ta